[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 124

“Lần đầu ta gặp Thẩm Chi là khi ta còn trẻ.”
Du linh vui thích lượn lờ trong làn sương tiên, đèn sen xanh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hương rượu lan tỏa khắp nơi.
Giữa tiếng cười nói rộn ràng của bữa tiệc, Diệp Kính Tửu cầm chén rượu gạo trong tay, chăm chú lắng nghe chuyện quen biết giữa Lư sư thúc và Chi Chi.
“Có phải là vào năm sư thúc đi du ngoạn không?” Diệp Kính Tửu tò mò hỏi.
Cậu từng nghe Yến Lăng Khanh nhắc đến chuyện của Lư sư thúc, tính cách sư thúc thay đổi lớn cũng là vào năm đó. Liên tưởng đến những lời sư thúc nói về Chi Chi hôm đó, không khó để đoán ra chuyện này có liên quan đến Thẩm Chi.
Lư sư thúc hơi khựng lại, đôi mắt của nam nhân bị bao phủ bởi áo choàng đen khẽ nheo lại, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ lắp ba lắp bắp: “Đúng, đúng vậy.”
Quả nhiên là thế! Cậu đoán không sai!
Trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác tự hào, Diệp Kính Tửu tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Lư sư thúc, năm đó hai người gặp nhau khi đang du lịch rồi xảy ra chuyện gì nữa?”
Rốt cuộc Thẩm Chi đã làm gì mà khiến tính cách của một thiếu niên vốn có vui vẻ hoạt bát thay đổi nhiều tới mức không dám tiếp xúc với người lạ?
Dù Lư sư thúc chưa kể đến, nhưng Diệp Kính Tửu không cần nghe cũng có thể đoán đó hẳn là khoảng thời gian rất đau khổ…
“Đó là những ngày tháng rất hạnh phúc, lần đầu gặp Thẩm Chi, ta đã bị tài năng của hắn chinh phục. Hắn là người giỏi chế dược nhất ta từng thấy, khiến người ta không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ…”
Mỗi khi nhắc đến lần đầu bọn họ gặp gỡ, Lư sư thúc như biến thành một con người khác, nói hoài nói mãi không ngừng: “Sau đó ta theo sát hắn, cầu xin hắn nhận ta làm đồ đệ, dạy ta thuật chế dược. Hắn rất tốt bụng, dù không nhận ta làm đồ đệ nhưng cũng đồng ý yêu cầu của ta. Vì vậy trong khoảng thời gian đó, ta và hắn như đôi chim cùng tổ, sát cánh cùng bay…”
“Đợi, đợi đã!”
Diệp Kính Tửu nghe mà trợn mắt há mồm, sặc mấy ngụm rượu mới dần hoàn hồn: “Sư thúc cảm thấy khoảng thời gian đó rất tốt đẹp?”
Lư sư thúc nói: “Đúng vậy, Tiểu Diệp, có vấn đề gì sao?”
“Ờ…”
Diệp Kính Tửu phút chốc cứng họng, chuyện của người khác cậu không tiện nói nhiều, cũng kỳ lạ là những lời như “đôi chim cùng tổ”, “sát cánh cùng bay” từ miệng Lư sư thúc không khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Vì vậy Diệp Kính Tửu khéo léo nói: “Nhưng nếu con nhớ không nhầm, không phải Chi… Thẩm Chi từng nói sư thúc như vậy sao?”
“Hả?” Lư sư thúc chớp mắt.
Kỳ lạ…
Sao sư thúc lại tỏ ra không nhớ gì vậy?
“Thì là…”
Diệp Kính Tửu khó xử nói: “Lư sư thúc, hôm đó người chẳng bảo Thẩm Chi nói người là ”đồ phế vật không biết bắt mạch“, ”đồ ngu xuẩn không biết luyện đan”, “đồ sâu bọ không có chút tài năng nào lẽ ra nên chết sớm”, “đồ chướng mắt đầu trống trơn mà dám tự xưng thiên tài y tu nhìn một cái đã muốn giết” sao?”
Oa, cậu còn nhớ tất không sót chữ nào.
Diệp Kính Tửu thầm vui sướng trong lòng.
Lư sư thúc yên lặng nghe cậu nói xong, bỗng cười một tiếng, ý tứ sâu xa nói: “Vậy à…”
Biểu cảm này của Lư sư thúc thật sự khá kỳ lạ.
Nhưng cảm giác kì quặc này chỉ thoáng qua rồi biến mất, chưa kịp khiến Diệp Kính Tửu cảnh giác.
“Vậy?” Diệp Kính Tửu hỏi.
“Tiểu Diệp, con đã từng nghe câu nói dân gian này chưa, là… đánh là thương, mắng là yêu?”
Trước vẻ mặt ngây dại của Diệp Kính Tửu, Lư sư thúc rót rượu vào chén của cậu, thong thả nói: “Còn mối quan hệ giữa bọn ta là gì, nói đến đây, Tiểu Diệp hẳn đã hiểu rồi chứ?”
·
Hiểu cái gì?
Trong lòng Diệp Kính Tửu sóng gió ngập trời, mãi một lúc mà vẫn không dám tưởng tượng Chi Chi và Lư sư thúc lại có quá khứ như vậy.
Nhưng vì hình tượng Thẩm Chi trong lời kể của đối phương và Chi Chi sớm tối bên nhau với Diệp Kính Tửu khác biệt quá lớn, thực sự khiến Diệp Kính Tửu không cách nào đánh đồng hai con người hoàn toàn khác biệt này.
Vì vậy cậu chỉ có thể gật đầu cứng nhắc, lặng lẽ ăn một miếng bánh trên bàn.
Lư sư thúc vẫn đang kể về quá khứ của mình và Thẩm Chi nhưng Diệp Kính Tửu đã hơi lơ đãng.
Ánh mắt cậu liếc lên bàn trên, sư tôn vẫn bị đám sư thúc sư cô vây quanh để xin chỉ bảo, đại sư huynh cũng đang ôn tồn trò chuyện với người lớn tuổi.
Mỗi lúc như thế này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình tựa như một vị khách lạ tình cờ xông vào nơi này.
Ngoài sư tôn và đại sư huynh, dường như trước đây, cậu không có bất kỳ người bạn nào trong phái Tiêu Dao.
Ở thế giới nhỏ của Thẩm Chi cũng vậy.
Và người duy nhất từng khiến cậu có cảm thấy mình có bạn bè…
Diệp Kính Tửu cúi đầu xoay chén rượu, dưới ánh đèn, hoa văn màu xanh tỏa ra ánh sáng long lanh.
Cảm giác buồn bã đột nhiên dâng lên trong lòng dường như ám chỉ cậu rằng có lẽ cậu… cũng từng có một người bạn.
“Tiểu Diệp?”
“Ừm?”
Diệp Kính Tửu tỉnh lại, thấy Lư sư thúc giơ một tay về phía cậu.
Cậu không hiểu gì nhưng thấy tay sư thúc vẫn không buông xuống, cậu đành đặt tay lên lòng bàn tay sư thúc.
“Sư thúc, người đang…?”
“Vừa nãy không phải đã nói rồi sao? Vừa khéo bắt mạch cho con.”
Giọng điệu của Lư sư thúc rất tự nhiên nên Diệp Kính Tửu cũng không nghĩ nhiều, để yên cho sư thúc nắm cổ tay mình.
Khi ngón tay lướt qua cổ tay và lòng bàn tay, Diệp Kính Tửu cảm thấy buồn ngủ một cách khó hiểu.
Có cảm giác nhầy nhụa dính dính đang trượt trên tay cậu, không khí cũng như tràn ngập mùi tanh ngọt sặc sụa.
“Xưa nay kẻ tài hoa vốn đa tình, để mỹ nhân trơ trọi giữ phòng xuân…”
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng hừ cười đầy u oán của một nam nhân xa lạ, tràn đầy sầu muộn bi thương.
“Tiểu Tửu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nam nhân chợt chuyển sang giọng điệu ngọt ngào, cười vui vẻ nói: “Thế giới của ngươi, thúc, lại, chen, chân, vào, rồi, nè~”
——
Diệp Kính Tửu không rõ Lư sư thúc rời đi khi nào, chỉ biết khi cậu tỉnh lại, mình đang say khướt nằm trong lòng sư tôn, được sư tôn bế về điện Tĩnh Tu.
“Sư tôn…”
Diệp Kính Tửu vốn định hỏi sư tôn bữa tiệc kết thúc khi nào, đại sư huynh đâu rồi? Còn Lư sư thúc…
Nhưng khi cậu mở miệng mới giật mình phát hiện giọng cậu yếu ớt lạ thường, trong miệng đầy mùi rượu.
Sư tôn nhìn cậu như vậy, không nhịn được mà búng tay vào ấn đường của cậu.
“Đau…”
Diệp Kính Tửu đau đớn ôm lấy ấn đường của mình, ấm ức nói.
“Còn biết đau sao? Vậy mà còn uống nhiều rượu như thế à?”
“Đau…”
Trước sự tra hỏi của nam nhân, thiếu niên không biện giải.
Cậu chỉ đưa tay kéo ống tay áo Sầm Lan, đợi đối phương đến gần, cậu cuống quýt ôm lấy eo nam nhân, dụi dụi má vào lòng y, nũng nịu nói: “Sư tôn, xoa cho đệ tử đi…”
Sầm Lan lặng lẽ nhìn cậu, một lúc lâu sau, bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng áp lên trán cậu, xoa nhẹ.
“Lần sau không được uống rượu với người ngoài.”
Ngay cả giọng nói lạnh lùng cũng dịu đi nhiều.
“Ừm…”
Cảm giác mệt mỏi chưa từng có khiến Diệp Kính Tửu nhắm mắt, cậu đồng ý một cách tùy tiện rồi áp sát vào lồng ngực nam nhân, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
——
“Nghe nói đêm qua có người chết?”
“Đúng vậy, là Vương Thủy của phòng Luyện Đan, sáng nay phát hiện thất khiếu của hắn ta chảy máu, đột tử trong rừng trúc cách không xa bữa tiệc ở đỉnh chính.”
“Tại sao hắn ta lại chết ở đó? Không phải nên ở phòng Luyện Đan sao?”
“Ta cũng không biết, nhưng nghe nói đại khái là liên quan đến tà thuật…”
Trời vừa sáng, rừng trúc đã bị một đống người hóng chuyện vây kín.
Người phát hiện thi thể Vương Thủy đã bị gọi đi thẩm vấn, thi thể cũng đã bị chuyển đi chỉ còn lại vũng máu và nội tạng vương vãi đầy đất.
Vân Tú Nhi và Lục Minh nhìn qua rồi rời đi.
Không phải là bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng máu me như vậy, chỉ là không hiểu Vương Thủy, người vốn đang bị nghi ngờ, sao lại đột tử?
“Có người muốn giết hắn sao?” Vân Tú Nhi hỏi.
Lục Minh lắc đầu: “Ta thấy chưa chắc.”
Hắn hơi trầm ngâm, nói: “Hôm trước ta đã nói chuyện với đại sư huynh, hắn nói sẽ để ý Vương Thủy, chắc hẳn hắn đã làm chút gì đó.”
“Vậy chúng ta đi hỏi đại sư huynh!”
Nghe Lục Minh nói vậy, mắt Vân Tú Nhi sáng lên, kéo Lục Minh chạy đến đỉnh Tĩnh Tu.
Lục Minh vốn định kéo nàng ta lại nhưng cuối cùng, vì tò mò nên cậu ta vẫn đến đỉnh Tĩnh Tu cùng Vân Tú Nhi.
·
Khi Vân Tú Nhi và Lục Minh đến đỉnh Tĩnh Tu, phát hiện chưởng môn sư thúc cũng ở đó nên hào hứng lên tiếng chào hỏi.
Chưởng môn nhướng mày, râu ông ta phấp phới: “Tú Nhi, Tiểu Lục, hai đứa đến đây làm gì? Muốn hỏi chuyện Vương Thủy à?”
Vân Tú Nhi gật đầu: “Đúng vậy! Con đến tìm đại sư huynh, có phải hôm trước hắn đã động tay động chân gì đó trên người Vương Thủy không?”
Chưởng môn nói: “Chuyện động tay động chân này còn phải cảm ơn Tiểu Lục nhắc nhở. Nhưng đại sư huynh của hai đứa hiện không có ở đây, có việc ra ngoài rồi.”
“Sư thúc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lục Minh hỏi: “Nếu ta đoán không lầm, đại sư huynh hẳn đã đặt phù truy vết trên người Vương Thủy, biết hắn ta ở đâu?”
Chưởng môn kinh ngạc nhìn Lục Minh: “Đúng vậy.”
“Vậy việc đêm qua Vương Thủy đến bữa tiệc, hắn cũng biết?” Lục Minh dò hỏi.
Đêm qua Vương Thủy đột tử trong rừng trúc gần bữa tiệc, theo suy đoán, đối phương hẳn đã ra vào bữa tiệc.
Nếu phù truy vết của đại sư huynh không bị lỗi, hẳn là hắn đã biết Vương Thủy lén đến.
Mà nếu đối phương đột tử, chẳng lẽ là do đại sư huynh ra tay trước…?
Không đúng, nói vậy thì không thuyết phục.
Đúng như cậu ta nghĩ, chưởng môn nói một cách chậm rãi: “Đúng là hắn biết, nhưng phải sau khi Vương Thủy chết mới phát hiện phù truy vết bất thường.”
Ý của chưởng môn nói cách khác là nếu Vương Thủy có vấn đề, tu vi cũng cao hơn Yến Lăng Khanh rất nhiều, mới dám bỡn cợt đối phương như vậy.
Nhưng nếu đúng là như vậy, sao người giả mạo Vương Thủy lại đột tử?
Trừ phi…
Trừ phi là cường giả cưỡng ép nhập vào cơ thể tu sĩ, điều khiển hành động của tu sĩ. Mà sau khi cường giả rời đi, thân thể tu sĩ trực tiếp sụp đổ, thất khiếu chảy máu mà chết.
Tình trạng chết của Vương Thủy, cũng rất giống kết quả của việc cưỡng ép nhập hồn.
Nghĩ đến đây, Lục Minh đột nhiên mở miệng nói: “Sư thúc, thân phận thật sự của Vương Thủy đã tra ra chưa?”
Chưởng môn cười một tiếng, vỗ vai cậu ta, đẩy cậu ta và Vân Tú Nhi đi.
“Được rồi! Đám con nít như mấy đứa thì nghĩ nhiều thế để làm gì? Không liên quan gì đến mấy đứa cả, đi tu luyện cho đàng hoàng đi!”
Hai người vừa đi, vẻ mặt vui tươi của chưởng môn lập tức trở nên nặng nề, quay trở lại đình uống trà của điện Tĩnh Tu đợi ba người kia trở về.
Đương nhiên phái Tiêu Dao không phải loại dễ bắt nạt, bọn họ đã bắt đầu điều tra thân phận của kẻ mạo danh Vương Thủy.
Nhưng vấn đề là thi thể Vương Thủy đã tự tan chảy khi đang trên đường vận chuyển, biến thành vũng nước xác chết hôi thối. Còn hồn phách của đối phương cũng không cánh mà bay ngay khi bọn họ vừa phát hiện thi thể, không biết tung tích.
Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa xác định được thủ phạm đứng sau là ai? Vì sao hắn ta đến bữa tiệc mà không một ai phát hiện điều bất thường? Mục đích của hắn ta là gì?
Cũng may là người có năng lực làm loạn dưới mí mắt Sầm Lan cũng không có mấy người.
Vả lại…
Chưởng môn nhắm mắt, hiển nhiên ông ta cũng hiểu rõ, chuyện bất thường như vậy rõ ràng là nhằm vào gián điệp ma cung tên Diệp Kính Tửu kia.
Có phải Hoa Bất Tiếu không?
Phải chăng hắn đã biết Diệp Kính Tửu chết đi sống lại vì vậy muốn tên phản bội này phải chết?
Nhưng hôm nay, lúc gặp mặt, Diệp Kính Tửu kia rõ ràng không có bất kỳ điểm khác lạ nào.
Sao Vương Thủy có thể hoàn toàn im hơi lặng tiếng mà đến bữa tiệc?
Nghĩ đến cuối cùng, chưởng môn lại nghĩ đến tên đồ đệ xui xẻo của mình.
Sau chuyến rèn luyện trưởng thành của gia tộc, đồ đệ ngoan hẳn đã mạnh hơn rất nhiều, chắc không kém Yến Lăng Khanh là mấy.
Sư thúc Sầm Lan đã xuất quan, Yến Lăng Khanh cũng đã trở về môn phái, Diệp Kính Tửu chết đi sống lại.
Vậy đồ đệ của ông ta… cũng nên trở về rồi chứ?
[Tác giả muốn nói:]
Sư đồ play, sau đó đi gặp Đại Hoa và tiểu hoàng đế.
Còn đồ đệ của chưởng môn có cơ hội xuất hiện không à?
Hừm, hình như không có nhỉ.