[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 135

Lần cuối đánh thức Chuông Khoá Hồn là từ nghìn năm trước.
Chiếc chuông màu xanh thẫm vang lên leng keng. Trên tế đàn, thiếu niên đang bị bọc trong một kén bạc rơi vào giấc ngủ sâu.
Ngay bên cạnh, đối thủ được xem như kẻ thù sống chết đang nhìn chằm chằm để theo dõi từng cử động của cậu, trong khi Hoa Bất Tiếu lại hiếm khi thất thần rồi lặng lẽ nhìn vào chiếc kén bạc tĩnh lặng đó.
…Không ngờ thực sự còn sống.
Đứa trẻ ấy.
Không phải là ảo giác của hắn, cũng không phải là hình ảnh đầy máu me hắn từng nhìn thấy lúc bị tẩu hỏa nhập ma lúc trước, càng không phải là một bộ xương khô bị chôn vùi dưới nấm mộ sơ sài như Linh Nhi.
Là một thiếu niên sạch sẽ, tràn đầy sức sống.
Sầm Lan đã quá xem thường hắn rồi.
Cho dù pháp thuật đã che giấu diện mạo của thiếu niên, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, linh hồn chết lặng của hắn bỗng nhiên bị đánh thức và điên cuồng nhắc nhở Hoa Bất Tiếu…
Đó chính là Diệp Kính Tửu.
Chính là Diệp Kính Tửu – người hiểu hết tất cả về hắn trong ảo cảnh, cũng là người cùng hắn vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời.
Thật đúng là thú vị.
Rõ ràng tất cả đều là hư ảo, những thứ đã qua đó đã sớm hóa thành tro bụi.
Nhưng khi Diệp Kính Tửu một lần nữa gặp gỡ và yêu thương hắn lúc còn trẻ, thì ngàn năm sau, kẻ từng xem cuộc đời là trò chơi như hắn lại động tâm một cách lố bịch.
Hoa Bất Tiếu không thể không thừa nhận, sau khi bản thân bày ra bộ dạng nhếch nhác và thảm hại nhất trước mặt người khác mà vẫn có thể cùng họ vui vẻ, quả thật sẽ sinh ra một thứ tình cảm rất kỳ diệu.
Tình cảm ấy, gọi tắt là: tình yêu.
Cho dù có sự tọa trấn của hai vị tu sĩ mạnh nhất thế gian, Chuông Khoá Hồn vẫn không phát huy được hiệu quả như mong muốn, chỉ miễn cưỡng giữ lại được một phần hồn phách của thiếu niên. Bọn họ cần nhiều thời gian hơn để ổn định hồn phách của thiếu niên, mà thời gian hiển nhiên là không đủ.
Kết quả này ngay cả Hoa Bất Tiếu cũng không ngờ tới.
Trước giờ hắn chưa từng tra xét hồn phách của thiếu niên. Đến hôm nay mới có cơ hội thử, Hoa Bất Tiếu mới phát hiện hồn phách của Diệp Kính Tửu vẫn luôn ở trong một trạng thái vô cùng huyền diệu.
Hồn phách của Diệp Kính Tửu tuy gắn bó chặt chẽ với cơ thể này, nhưng lại không hoàn toàn khớp như người thường, ngược lại rất dễ bị ngoại lực kéo tách ra.
Nói cách khác, trạng thái hiện tại của Diệp Kính Tửu và thân xác này càng giống với tình huống xuất hiện sau khi bị “mạnh mẽ đoạt xác”.
Vậy mà Hoa Bất Tiếu lại không phát hiện bất kỳ dấu vết của pháp thuật đoạt xác nào còn sót lại trên người Diệp Kính Tửu.
Hay đây là hiện tượng đặc biệt của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh?
…Không.
Sống ngàn năm, Hoa Bất Tiếu không phải chưa từng gặp qua cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, tình trạng bây giờ của Diệp Kính Tửu tuyệt đối không liên quan gì đến thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu.
Vậy là trong mười năm thiếu niên biến mất, đã có ai đó động tay động chân lên hồn phách của cậu?
Cũng không đúng.
Dựa theo thông tin hiện có, kẻ đứng sau có vẻ như dùng pháp thuật thần hồn rất vụng về, chỉ có pháp thuật phong ấn ký ức trong đầu Diệp Kính Tửu là tạm chấp nhận được.
Ngoài ra, cũng chỉ còn có khả năng là bản thân Diệp Kính Tửu đã gặp chuyện gì đó.
Thật là thú vị.
Hoa Bất Tiếu thu lại Chuông Khoá Hồn, tiến lên từng bước để ôm lấy thiếu niên đang ngủ say.
Móng tay đen nhánh lướt nhẹ qua gò má cậu, hắn hơi nheo mắt, pháp thuật che giấu dung mạo trên mặt thiếu niên lập tức bị phá giải, lộ ra khuôn mặt thật sự của cậu.
Diện mạo càng ngày càng tinh xảo.
“Trên người hắn có dấu vết của pháp thuật Tây Vực, là do Liễu Khuê Dao để lại? Liễu Khuê Dao vừa chết đi sống lại… còn có những kẻ khác hợp tác với hắn?”
Không chút do dự, Hoa Bất Tiếu trực tiếp vạch trần thân phận của kẻ đứng sau màn.
Ánh mắt Sầm Lan hơi dừng lại ở phần eo của thiếu niên đang bị ôm chặt, y lạnh lùng đáp: “Kế hoạch này là do Liễu Khuê Dao của Trích Tinh Các và Thẩm Chi của Thần Y Cốc cùng nhau thiết kế.”
“Hừ, thì ra là hắn…”
Hoa Bất Tiếu khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên sát ý. Hắn bỗng nhớ ra điều gì, trầm ngâm một lát rồi giơ tay lấy ra một chiếc dù từ hư không.
Hư không dao động, trên mặt dù ẩn chứa linh tuyến màu đen từ từ hiện ra trước mắt mọi người.
Gần như ngay sau khi Ma Tản “Trần Thế Đồ” xuất hiện, thần kinh Yến Lăng Khanh lập tức căng như dây đàn, bàn tay lặng lẽ đặt lên eo.
Sầm Lan đứng cạnh vẫn thờ ơ, y lạnh lùng nhìn Hoa Bất Tiếu nắm chặt vũ khí giết người từng khiến thiên hạ kinh hãi.
So với pháp khí bản mệnh “Chuông Ma Thuật” của Hoa Bất Tiếu, chiếc Ma Tản “Trần Thế Đồ” này cũng không thể khinh thường. Trong đại chiến giữa hai tộc nhân – yêu ngàn năm trước, nó thậm chí còn giành được thành tích kinh người “Một chiêu trảm mấy vạn”.
Mà những linh tuyến màu đen không ngừng di chuyển trên mặt dù, chính là sát khí chí mạng khiến người ta lạnh cả cổ.
Chẳng qua chiếc Ma Tản nổi danh thiên hạ này, vào nghìn năm trước trong ảo cảnh đã từng bị thiếu niên đang ngủ say này dùng như một chiếc ô che mưa che nắng bình thường, thật sự là mất mặt đến tận nhà bà ngoại.
Hoa Bất Tiếu liếc nhìn thầy trò hai người rồi cười nhẹ một tiếng. Hắn gõ nhẹ mặt ô, linh tuyến màu đen lập tức rối tung lên, như đang vội vàng tìm kiếm thứ gì đó. Cho đến khi Hoa Bất Tiếu nhíu mày vì mất kiên nhẫn, linh tuyến màu đen mới vội vã nhả ra một tờ khế ước.
Pháp lực của Thiên Đạo đặc biệt ngưng tụ trên tờ giấy, Yến Lăng Khanh lập tức nhận ra: “Đây là chú sinh tử?”
Hoa Bất Tiếu dùng một tay đỡ lấy mông thiếu niên nâng lên, tay còn lại kẹp lấy tờ khế ước, nhướn mày: “Quả nhiên vẫn còn ở đây.”
Mười năm trôi qua, hắn gần như đã quên mất sự tồn tại của chú sinh tử này.
Mà nay khế ước vẫn còn như trước, cũng đồng nghĩa với việc người từng ký chú sinh tử với hắn – kẻ trực tiếp hóa thành tro bụi trước sự chứng kiến của bao người vẫn còn sống yên ổn trên thế gian này.
Hắn lại để tên tạp chủng Yêu tộc ấy sống sót lâu đến vậy.
Chậc.
“Bản tôn từng ký kết một chú sinh tử với hoàng đế nhỏ của nước Đại Nhạn trong ảo cảnh mười năm trước.”
Thiếu niên trong lòng vẫn còn vương mùi vị tình ái, Hoa Bất Tiếu vừa dùng hơi thở của mình phủ lên mùi vị trên người thiếu niên vừa lơ đãng nói: “Thời gian gần đây Tù Uyên lại xuất hiện biến động, có lẽ hắn đã cư trú tại nơi đó.”
Nghe lời nói của Hoa Bất Tiếu, Yến Lăng Khanh khẽ cau mày.
Lâm Thời Chiêu chưa chết? Quả nhiên…
Từ sau khi Yến Lăng Khanh phát hiện sư đệ vẫn còn sống, hắn vẫn luôn nghi ngờ Lâm Thời Chiêu có lẽ vẫn chưa chết.
Thẩm Chi làm người đứng sau màn, rốt cuộc tại sao lại giữ lại mạng sống của Lâm Thời Chiêu?
Chuyện này hiện nay Yến Lăng Khanh vẫn chưa thể lý giải được.
Nhưng điều Yến Lăng Khanh chưa đoán ra được, thì đương nhiên sẽ có người khác đoán ra.
Hai vị tu sĩ vĩ đại nhất nhân gian âm thầm liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng xác định được một việc —
“Cầu Đăng Tiên.”
——
Người ta vẫn hay nói, nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã hết một ngày.
Hiện tại, cuộc sống của Diệp Kính Tửu chính là như vậy.
Cậu tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một chiếc chăn lụa mềm mại bóng loáng, thoải mái đến mức cậu nằm nửa ngày không muốn ngồi dậy.
Cho đến khi một tiếng cười khẽ rất xa lạ vang lên khiến cậu giật mình, Diệp Kính Tửu mới cảnh giác ngồi bật dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Ánh mắt Diệp Kính Tửu sững sờ, cậu dò xét nói: “…Ngươi là, ma tôn? Sao ta lại ở đây?”
Sư tôn và đại sư huynh đâu? Sao cậu lại ở cùng ma tôn Hoa Bất Tiếu?
Chẳng lẽ tối qua khi dấu ấn succubus tái phát, đã có chuyện gì xảy ra?
“Kính Tửu, nhóc con ngươi… đến cả bản tôn cũng không nhớ rõ nữa à?”
Người đàn ông lười biếng và quyến rũ vốn dĩ đang ôm cánh tay đứng tựa cửa, tay cầm một chiếc tẩu thuốc bằng ngọc màu xanh đang nuốt mây nhả khói lượn lờ. Thấy Diệp Kính Tửu tỉnh dậy, hắn khẽ cười rồi từ từ bước tới trước mặt cậu.
Diệp Kính Tửu cứng đờ tại chỗ, nghe giọng điệu vô cùng quen thuộc ấy, nhìn khuôn mặt yêu dị tuấn tú cách cậu càng lúc càng gần —
Cho đến khi làn khói cay mũi phả nhẹ lên mặt cậu.
“Khụ! Khụ khụ… ngươi…”
Diệp Kính Tửu chưa kịp phản ứng, hít phải một hơi khói lớn, cậu lập tức ho sặc sụa.
Người đàn ông mỉm cười xoa nhẹ đầu cậu, rồi vuốt xuống, chiếc nhẫn đỏ đen trên tay nhẹ ấn lên má mềm mại của cậu.
“Mười năm không gặp, sao vẫn dễ bắt nạt như trước kia.”
Đối mặt với Diệp Kính Tửu, khí tức nguy hiểm đáng sợ quanh người hắn dường như cũng dịu lại đôi chút.
Nhưng Diệp Kính Tửu vẫn chưa nhận ra điều đó, cậu chỉ lùi về sau rồi cảnh giác nhìn hắn: “Sư tôn và đại sư huynh đâu? Bọn họ ở đâu?”
“Không xa.”
Người đàn ông nhướn mày, hắn thấy Diệp Kính Tửu rõ ràng không thích mùi khói thì tiện tay ném tẩu vào hư không: “Ngươi chỉ cần cảm ứng dấu vết của thần hồn thì sẽ biết, bọn họ bây giờ đang giám sát nhất cử nhất động của chúng ta… đấy.”
Hắn nói với ẩn ý khó đoán, kèm chút không vui. Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã lại tiến sát thêm một bước, đầu gối đặt lên mép giường, thân trên đè về phía cậu.
“Ngươi —”
“Suỵt.”
Cảm giác nóng rực khiến Diệp Kính Tửu sững người, hơi thở người đàn ông kề sát bên, nhưng lại không có thêm hành động thân mật nào.
Trán họ khẽ chạm nhau, ánh mắt người đàn ông nhìn cậu sâu thẳm và phức tạp, đôi mắt vốn yêu dị đến cực điểm, giờ phút này lại ngoài ý muốn mang theo nét… dịu dàng?
“Thật sự còn sống…”
Người đàn ông thì thầm điều gì đó, Diệp Kính Tửu vẫn chưa nghe rõ là gì.
Cậu nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Hửm?”
“Hồi nãy ngươi vừa nói gì đó, ta không nghe rõ — ưm —”
Câu hỏi còn chưa dứt, nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống.
Là một nụ hôn.
Không quá dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo.
Răng nanh của Diệp Kính Tửu bị cạy mở nhanh chóng, giây tiếp theo một vật mềm ẩm đã lướt vào đầu lưỡi cậu.
Rồi sau đó là thế tấn công mãnh liệt.
Nụ hôn đến quá đột ngột, khiến Diệp Kính Tửu không kịp kháng cự. Cậu vừa chống đẩy lồng ngực người đàn ông, cố né tránh nụ hôn của người đàn ông nhưng lại bị hắn áp chế khiến cậu phải ngẩng cổ, mặc cho nụ hôn tiến sâu vào chạm đến tận linh hồn.
“Ngô… ưm…”
Cậu không nhịn được mà phát ra tiếng phản kháng, nhưng rất nhanh biến thành tiếng rên ướt át.
Dưới thế công dữ dội đó, cậu gần như vô thức vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, để mặc cho nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt, vượt khỏi giới hạn.
Cũng ngay lúc này, dục vọng bị đánh thức.
Trong lúc họ hôn nhau, dấu ấn thần thức trong biển ý thức như bốc cháy, dường như có tiếng gương vỡ vang lên từ xa.
Một luồng ý thức mạnh mẽ và lạnh lẽo lập tức định chiếm lấy thân thể Diệp Kính Tửu, nhưng bị tiếng cười khẽ của người đàn ông áp chế hoàn toàn.
Nói đến pháp thuật thần hồn, đến chết Sầm Lan cũng không địch lại hắn.
“Ha… đừng…”
Dù đã dần nhớ lại một ít ký ức về người đàn ông trước mặt, Diệp Kính Tửu hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện muốn tiến xa hơn với người còn quá xa lạ như vậy.
“Đừng sợ, ngoan.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp đầy quyến rũ, nụ hôn nóng bỏng vừa bị ngắt quãng lập tức tiếp tục quấn quít: “Đừng kháng cự nó…”
Suy cho cùng thì ai nói để củng cố thần hồn thì không thể dùng một nụ hôn — hay thậm chí là thứ cuồng nhiệt hơn để giải quyết chứ?
[Lời tác giả muốn nói:]
Thật ra Đại Hoa chưa từng “thật sự” làm chuyện đó với Tiểu Tửu lần nào cả.
Nhưng chương sau cũng chưa làm được đâu, vì sư tôn và đại sư huynh thực ra ở ngay gần đó đó =))) nhìn trời
Mọi người nghĩ xem phải làm cách nào để họ có thể làm một lần đi~ Gợi ý giúp cái nà~~~