[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 136

Trên thực tế, dù sự tình diễn biến đến tình trạng này, cả người Diệp Kính Tửu vẫn còn choáng váng.
Dục vọng trong cậu lại bị khơi gợi một cách dễ dàng. Một khao khát sâu kín nào đó khiến cậu không tự chủ được mà ôm lấy người đàn ông kia, để mặc đầu lưỡi người đó quấn lấy mình.
Nụ hôn này nóng bỏng và quấn quýt, theo sự dâng trào của dục vọng mà càng thêm mãnh liệt.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông nâng đỡ cơ thể cậu, ánh mắt gần trong gang tấc cúi nhìn Diệp Kính Tửu, cảm xúc trong đáy mắt khó đoán. Một luồng linh lực tà ác nào đó đang len lỏi trong cơ thể Diệp Kính Tửu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.
“Ưm… Ư…”
Hormone dâng trào dọc theo sống lưng Diệp Kính Tửu, khiến đôi mắt cậu nhanh chóng trở nên mơ màng, đáy mắt bao phủ một lớp sương mỏng.
Nụ hôn dần trở nên dịu lại.
Bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, rồi lướt qua lông mày, cuối cùng Hoa Bất Tiếu dừng lại, đáy mắt mang theo ý cười và dịu dàng hỏi cậu: “Thoải mái không?”
“Ha… Ngươi…”
Nụ hôn đột ngột bị cắt ngang khiến Diệp Kính Tửu bừng tỉnh. Cậu thở dốc kịch liệt và nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Hoa Bất Tiếu.
Trong mắt Diệp Kính Tửu, người đàn ông này vừa thần bí vừa nguy hiểm. Cậu tuyệt đối không thể mất cảnh giác, phải luôn sẵn sàng trận địa để đón quân địch.
Nhìn thấy Diệp Kính Tửu đã cuộn tròn lại ở góc giường, vẻ mặt bất an xoa lên gương mặt đã bị xóa bỏ ngụy trang, Hoa Bất Tiếu khẽ cười, hắn cũng không tiến lên.
Diệp Kính Tửu không nói gì, người đàn ông cũng chỉ im lặng chăm chú quan sát với ánh mắt đầy hứng thú.
Diệp Kính Tửu nhịn một chút, cuối cùng cậu không nhịn được nữa mà hỏi: “Vừa nãy là có ý gì?”
“Vừa nãy?”
Hoa Bất Tiếu nhướn mày, hắn cười đầy lười biếng: “Là lúc ta hôn ngươi, hay lúc ta tự ý dừng lại mà không được ngươi cho phép?”
“Ngươi —”
Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, cậu bỏ qua đề tài này: “Vì sao ta lại ở một mình với ngươi trong căn phòng này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nếu ngươi muốn biết đã xảy ra chuyện gì, thì sao không thử cố gắng nhớ xem, trước khi ngươi hôn mê đã làm những gì?”
Làm… việc gì?
Diệp Kính Tửu ngẩn ra, khi bị người đàn ông nhắc nhở khiến ký ức của cậu trước lúc mê kéo về, vẻ mặt Diệp Kính Tửu dần trở nên tệ hơn.
…Dấu ấn succubus lại phát tác.
Không hề báo động trước mà phát tác, sau đó cậu cầu xin sư tôn thỏa mãn dục vọng, cũng ở trong một nhà trọ ác mộng thuộc về ma tu, cậu đã trần trụi giao hợp và rên rỉ không chút liêm sỉ.
Cho đến khi tinh dịch của sư tôn bắn vào cơ thể cậu, cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có khiến Diệp Kính Tửu dần dần khép mắt lại.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, cậu dường như mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và đối thoại của người khác.
“Ta…”
Diệp Kính Tửu nhắm mắt: “Người lúc ấy đến là ngươi phải không?”
“Đương nhiên.”
Hoa Bất Tiếu nói, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần: “Sầm Lan đến quá muộn, thời gian để lại cho ngươi không còn nhiều. Thời điểm truyền tống hồn phách của ngươi e rằng cũng chỉ trong mấy ngày này.”
Dục vọng trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Trong lúc cậu và Hoa Bất Tiếu trò chuyện, Diệp Kính Tửu rõ ràng cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt đang trượt xuống đùi, thấm vào lớp y phục.
Cậu bình tĩnh khoanh chân lại: “Vậy ma tôn đại nhân đến là để giúp ta củng cố hồn phách à? Nhưng thứ ngươi vừa làm… có vẻ chẳng giống trị liệu chút nào cả?”
“Ta tất nhiên là trị liệu, chỉ là ngươi chưa nhận ra thôi…”
Hoa Bất Tiếu khẽ cong môi, hắn bỗng nhiên chuyển chủ đề nói: “Ngoan, dùng dấu ấn thần thức liên lạc với Sầm Lan, làm cho hắn thả ý thức xuống.”
Dấu ấn thần thức? Ý thức giáng xuống?
Diệp Kính Tửu nhớ tới ý thức lạnh lẽo vừa rồi muốn giáng xuống thân thể mình, cậu đã hiểu ý của Hoa Bất Tiếu.
Trước đó Hoa Bất Tiếu còn mạnh mẽ trấn áp ý thức của sư tôn, giờ lại chủ động làm cho Diệp Kính Tửu liên hệ sư tôn?
Thật sự không hiểu người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì…
Ý thức chìm vào biển ý thức, cậu thông qua ấn thần thức gọi sư tôn. Rất nhanh, ý thức của sư tôn đã giáng xuống, y tạm thời tiếp quản thân thể Diệp Kính Tửu.
Thiếu niên mở mắt, khí thế toàn thân lập tức biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Đừng làm vẻ mặt đó, bản tôn đang làm chuyện chính sự đấy.”
Hoa Bất Tiếu cười khẽ một tiếng: “Sầm Lan, ngươi đến quá muộn. Dựa theo tình hình hiện tại, cho dù là bản tôn cũng không thể giữ trọn vẹn hồn phách của Diệp Kính Tửu.”
“Dấu ấn succubus này phát tác ngày càng thường xuyên, mà hồn phách của Diệp Kính Tửu lại khác người thường. Đợi khi trận pháp truyền tống kích hoạt, bản tôn nhiều lắm cũng chỉ giữ lại được một nửa hồn phách của Diệp Kính Tử. Mà với thủ đoạn của Liễu Khuê Dao, e rằng các ngươi rất khó tìm ra tung tích của một nửa còn lại. Khi đó thì tất cả đã muộn rồi.”
Liễu Khuê Dao quả thật là rất giảo hoạt, chỉ là dùng loại thủ đoạn như này để thắng thì chỉ là hạng tiểu nhân không đáng nhắc đến.
“Sầm Lan, ngươi chắc hẳn là biết rõ bước tiếp theo mình phải làm gì rồi chứ?”
Với thái độ này của Hoa Bất Tiếu, Sầm Lan cũng không phải là loại người ngu dốt nên đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương.
Tung tích của Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi khó tìm, nhưng vị trí của Lâm Thời Chiêu – người họ vừa xác nhận còn sống thì lại rõ ràng trước mắt.
Nếu có thể bắt được Lâm Thời Chiêu trước khi hắn và Liễu Khuê Dao trong ứng ngoại hợp thì mọi việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
Thực lực của Yến Lăng Khanh không đủ để đối phó với Lâm Thời Chiêu, Hoa Bất Tiếu lại phải củng cố hồn phách cho Diệp Kính Tửu, chỉ còn Sầm Lan là có thể ra tay…
Sau một hồi đấu trí trong âm thầm của hai bên, cuối cùng Sầm Lan đang điều khiển thân thể Diệp Kính Tửu cũng cất lời: “Bên phía Lâm Thời Chiêu, để bổn tọa giải quyết.”
“À?”
Thái độ của Sầm Lan nằm trong dự đoán, Hoa Bất Tiếu hài lòng nói: “Nếu ngươi chịu ra tay thì không thể tốt hơn. Nhưng mà đi thì nhớ mang theo tên đại đệ tử của ngươi đi cùng. Nhìn thấy chướng mắt không nói, ma khí ở U cảnh lại đầy đủ, hắn lại từng bị ma khí của bản tôn quấy nhiễu. Chỉ sợ ở lâu thêm chút nữa, đại đệ tử của ngươi e là sẽ biến thành Yến Đình Vân thứ hai, quay đầu lại trở mặt thành thù với ngươi.”
Nói xong, Hoa Bất Tiếu không chút nào sợ hãi ánh mắt của Sầm Lan, trực tiếp giằng co với y.
Tình cảnh này đã tồn ngay từ lần đầu tiên khi Hoa Bất Tiếu đánh nhau với Sầm Lan vào lúc còn trẻ.
Từ đối thủ cạnh tranh với nhau, đến kẻ thù sống chết, những lần đối đầu như vậy nhiều không đếm xuể, mà Hoa Bất Tiếu cũng sớm đã chai lì.
Chẳng qua bọn họ đều thay đổi, từ thiếu niên kiêu ngạo trở thành tôn chủ uy chấn thiên hạ, Sầm Lan sẽ không dễ dàng ra tay, Hoa Bất Tiếu cũng không còn là kẻ suốt ngày châm chọc rồi bị em gái ruột của mình bịt miệng kéo đi nữa.
“Ca à, huynh nói ít lại một chút đi!”
Thiếu nữ trong ký ức căng thẳng và lo lắng nói: “Cái tên đầu gỗ mặt lạnh kia thật sự muốn giết huynh đấy!”
“Hắn sẽ đi cùng bản tọa.”
Sầm Lan mơ hồ nói, cho dù y biết rõ nếu y và Yến Lăng Khanh rời đi, thì Hoa Bất Tiếu từ trước đến nay với bản tính phong lưu sẽ làm ra chuyện gì: “Nhưng mà Hoa Bất Tiếu, nếu ngươi ép hắn làm chuyện chút việc gì…”
“Từ trước đến nay bản tôn luôn chú trọng “ngươi tình ta nguyện”, chuyện ép buộc người khác, bản tôn cũng không thích làm.”
Vẻ mặt Hoa Bất Tiếu không chút nào chột dạ, ngày thường hắn tuấn mỹ lại yêu dị, vẻ ngoài lại phóng đãng cởi mở nên những lời này nói ra chẳng có chút sức thuyết phục nào. Hắn cười tươi rói, phẩy tay về phía Sầm Lan nói: “Vậy thì quyết định vậy đi. Ngươi yên tâm, trong lòng bản tôn biết rõ cái gì là chuyện chính.”
“Nặc Phương sẽ ở lại.” Sầm Lan nói.
Nặc Phương là người giấy có tên húy.
Thông thường, người giấy sẽ không được đặt tên.
Một khi được đặt tên, cùng đồng nghĩa là thuật sĩ đã ban cho người giấy một sức mạnh vô cùng lớn.
Cái tên này đã lâu rồi Hoa Bất Tiếu không nghe Sầm Lan nhắc tới. Hắn nhướn mày, rồi cẩn thận quan sát Sầm Lan đang ở trong thân thể Diệp Kính Tửu rồi nói: “Ngươi nói nếu bây giờ bản tôn muốn giết ngươi, chẳng phải sẽ dễ hơn rất nhiều không?”
Bởi vì một khi người giấy được đặt tên, sức mạnh của thuật sĩ sẽ bị giảm đi.
Mà thật ra, thực lực giữa Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan vừa lúc chỉ chênh lệch “một chút”.
Vẻ mặt Sầm Lan không thay đổi chút nào: “Ngươi có thể thử xem.”
Không khí đông cứng trong thoáng chốc, Hoa Bất Tiếu cười nhạo nói: “Khỏi.”
Dù sao hắn cũng đang trong thời kỳ đột phá, cũng không muốn vì một trận đánh mà làm sụp đổ cảnh giới vất vả mới leo lên.
“Dị tượng ở Tù Uyên xảy ra liên tục, Mục gia ở phương Bắc chắc chắn sẽ cử người đến. Bản tôn nghe nói tiểu tử kia của Mục gia đã đi đến Tù Uyên, nói không chừng các ngươi còn có thể gặp nhau.”
Hoa Bất Tiếu nhếch môi, cân nhắc nói: “Sao nào, Sầm Lan, ngươi có muốn nhân dịp này xử lý luôn tên nhóc Mục gia đó không?”
Thấy Sầm Lan không trả lời và sắp sửa rời khỏi cơ thể Diệp Kính Tửu, Hoa Bất Tiếu lười biếng nói: “Vừa nãy hình như ngươi đã làm vỡ kết giới của bản tôn, nhớ rõ tính cả tổn thất đó vào phần thù lao như đã giao kèo, đừng quên đấy.”
Ý thức rút đi, biểu tình lạnh lùng trên mặt thiếu niên cũng tan biến, nửa người trên của cậu trực tiếp gục xuống phía dưới.
Hoa Bất Tiếu tiến lên, hắn dùng ngón trỏ chạm vào trán thiếu niên, sau đó lập tức ôm cậu đang mê man vào lòng.
Tâm trạng hắn rất tốt, lại muốn lấy tẩu thuốc ra hút một hơi. Chẳng qua sắp lấy ra lại bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt khó chịu của thiếu niên lúc nãy. Hắn khẽ xoa ngón tay, cuối cùng lựa chọn ngoan ngoãn ôm cậu không nhúc nhích.
Tình thế cấp bách, chẳng bao lâu sau, Hoa Bất Tiếu cảm nhận được hai luồng linh lực ngứa mắt không thuộc về U Cảnh đang rời khỏi nơi đây.
Hắn cúi đầu, khẽ vuốt ve gương mặt thiếu niên.
Giữa bọn họ rốt cuộc cũng không còn kẻ chướng mắt nào xen vào nữa —
“Cốc cốc cốc —!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, một giọng nói thật lớn oang oang hô to: “Đây là phòng của tiểu sư đệ phải không? Mở cửa mau! Ta đến đây bầu bạn với ngươi nè!”
“Cút.”
Ngoài cửa, ma khí mạnh mẽ đè xuống trên người của người giấy.
Người giấy nhếch mép cười khinh thường, nó dễ dàng thoát khỏi uy áp, tần suất gõ cửa càng mạnh: “Mở cửa nào, mở cửa nào! Ta đến đưa ấm áp cho ngươi đây!”
“Rầm —!”
“Rầm rầm rầm rầm —!”
Không đợi người giấy gõ tiếp, một lớp kết giới dày đặc nhanh chóng bao vây người giấy, khóa chặt chú người giấy ồn ào trong lồng kín không kẽ hở.
“Này! Hoa Bất Tiếu ngươi như vậy chính là ăn gian đấy nhé —!”
Trong phòng, thiếu niên đang hôn mê bỗng phát ra một tiếng rên trầm, cậu dùng sức nắm chặt lấy áo lụa đen của người đàn ông.
Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy áo bào của thiếu niên ra, trên thân thể trắng muốt phủ đầy dấu vết tình ái, vùng bụng phẳng lỳ của thiếu niên lại hiện lên dấu ấn succubus màu hồng nhạt.
“Bên phía Liễu Khuê Dao thật đúng là sốt ruột mà…”
Đầu ngón tay hắn lướt qua phần bụng đẫm mồ hôi, thân thể thiếu niên lập tức căng cứng, bật ra tiếng rên khẽ đầy dục vọng.
Trong mắt người đàn ông yêu mị kia là cảm xúc khó lường, yết hầu nhô lên khẽ chuyển động.
“Nếu cứ với tần suất này, người bạn nhỏ này sao mà chịu nổi…”
Dưới sự tấn của người đàn ông, cậu chắc chắn sẽ dùng tư thế khuất phục và cam chịu để đón nhận.
Mỗi lần dục vọng được thỏa mãn, khoảng cách phát động truyền tống trận lại tiến gần thêm một bước.
Hoa Bất Tiếu cũng không muốn thúc đẩy điều đó.
Vậy nên…
“Kính Tửu, chúng ta thử chơi trò mới mẻ gì đó đi, được không?”