[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 147

Một giấc mộng hoàng lương, nhớ lại những tháng ngày ở bên đại sư huynh trước lúc mất trí, Diệp Kính Tửu không khỏi cảm nhận được một loại hoang đường chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Người tu tiên đã sớm nhịn ăn, vậy mà sư huynh lại bố trí vài món ăn kèm, hai người họ ngồi đối diện rồi nhắc lại chuyện đã qua.
“Là ta có lỗi với sư huynh.”
Một chén rượu trắng xuống bụng, vị ngọt thanh dịu vào miệng, Diệp Kính Tửu thấp giọng nói: “Trước kia là vậy, bây giờ cũng thế.”
Thanh niên áo trắng ôn nhuận tuấn tú nghe vậy thì cụp mắt, uống cạn chén rượu trắng: “Kính Tửu chớ nên nói bậy.”
“Sư huynh cũng đừng dung túng ta như vậy.”
Diệp Kính Tửu thở dài, định nói thêm điều gì, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt của sư huynh liền thôi không lên tiếng nữa. Im lặng chốc lát, chàng khẽ mỉm cười, nói: “Vậy sư huynh kể cho ta nghe chuyện mười năm qua của huynh đi?”
Đại sư huynh khựng lại một chút, thần sắc hiếm khi trở nên trống rỗng trong chốc lát: “Mười năm này…”
“Nói ra thì thật xấu hổ, mười năm qua ta chẳng trải qua chuyện gì thú vị cả.”
Yến Lăng Khanh nói, khi đó hắn chỉ một lòng tìm kiếm mật quyển hồi sinh tiểu sư đệ, ngoài ra không còn dục niệm gì khác: “Nhưng nếu Kính Tửu muốn nghe, ta sẽ kể cho đệ nghe.”
Diệp Kính Tửu nghe được một lời tự thuật của vị tu tiên giả mười năm.
Tóm lược lại, cơ bản chính là một trình tự hoàn chỉnh gồm thu thập tin tức – tìm kiếm bí cảnh – đoạt lấy mật quyển – xác minh thật giả.
Mỗi lần đều là thất vọng trở về, nhưng Yến Lăng Khanh chưa từng có ý định từ bỏ, vẫn kiên nhẫn chờ đợi một ngày không biết có kết quả hay không.
Đó cũng là lý do vì sao lần đầu tiên họ gặp nhau, lại là trong thế giới nhỏ của Lãnh Hạc Cảnh Chủ.
“Ta còn tưởng rằng sẽ phải mất thêm rất nhiều thời gian nữa mới có thể gặp lại sư đệ.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt nhìn thiếu niên dịu dàng như nước: “Kết quả như hiện tại, với ta mà nói đã là đủ rồi.”
“Sư huynh…”
Diệp Kính Tửu do dự muốn nói lại thôi, cậu hít sâu một hơi rồi nở một nụ cười với Yến Lăng Khanh: “Vậy để ta kể cho sư huynh nghe, mười năm mất trí nhớ ấy, ta đã làm những gì.”
Mười năm trước, Diệp Kính Tửu trong đêm đại hôn đã bị vị tân lang đế vương của mình đâm chết dưới sự chứng kiến của vạn người.
Cơn đau dữ dội làm mờ hết thảy mọi cảm quan của cậu, cậu cứ ngỡ mình sẽ vĩnh viễn tan biến trong màn đêm này.
Khi tỉnh lại lần nữa, Diệp Kính Tửu đã mất hết ký ức, đang nằm trên một cái giường chính là cái giường mà về sau cậu và Thẩm Chi cùng ngủ mười năm sau.
Khi ấy Diệp Kính Tửu còn ngây thơ chưa hiểu sự đời, chỉ cần Thẩm Chi nói cái gì thì cậu lập tức tin cái đó.
Dù cho Thẩm Chi đôi khi phát bệnh, lộ ra vẻ dữ tợn máu me với cậu, cậu vẫn không chút sợ hãi mà ôm chặt Thẩm Chi, nhẹ nhàng trấn an tâm trạng của hắn.
Suốt mười năm như thế, cậu gần như đã tin rằng mình thật sự là đạo lữ của Thẩm Chi, đắm chìm trong tình yêu của đối phương mà không muốn tỉnh lại.
Cho đến lần biến cố ngoài ý muốn kia, cậu lại lần nữa gặp được sư huynh.
“Lần đầu gặp sư huynh, ta thầm nghĩ, người đẹp gì mà lại đẹp thế này, nhưng sao vừa xuất hiện đã trói buộc pháp lực người ta tại chỗ, không phân rõ phải trái!”
Nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong ảo cảnh của Lũng Hạc Cảnh Chủ, Diệp Kính Tửu không nhịn được mà bật cười: “Bây giờ nhớ lại, thật ra cũng có hơi nực cười.”
“Khi đó ta sợ rằng, một khi Kính Tửu rời đi, sẽ chẳng thể tìm lại được nữa.”
Khoé miệng Yến Lăng Khanh cũng lộ ra nụ cười rất nhạt, ánh mắt rủ xuống: “Thế giới nhỏ vô vàn, lại luôn biến hóa không ngừng, kỳ lạ vô cùng. Nếu Kính Tửu cố ý muốn trốn, ta sẽ rất khó tìm được dấu vết của Kính Tửu, cho nên mới phải dùng đến cách này. Kính Tửu đừng trách ta.”
“Sao ta có thể trách sư huynh được chứ!”
Nhấc vò rượu chứa đầy rượu, Diệp Kính Tửu nắm chặt chén rượu rồi nghiêng người sang Yến Lăng Khanh, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu không phải sư huynh phát hiện ra ta, e rằng bây giờ ta vẫn còn sống trong ngây ngốc, chìm đắm trong những lời dối trá của Thẩm Chi.”
“Ta rất vui mừng, người đầu tiên phát hiện ra ta lại là đại sư huynh.”
Yến Lăng Khanh và thiếu niên nhìn nhau, đôi mắt nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn nâng chén rượu chạm nhẹ vào ly của Diệp Kính Tửu, nhẹ giọng nói: “Ta cũng vậy.”
——
Đêm nay rượu mới uống được một nửa, còn chưa kịp đợi được sư tôn thì đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Nơi họ uống rượu là tại phòng ngủ của Diệp Cảnh Tửu, gian phòng cũng xem như rộng rãi, cửa sổ bên cạnh mở hướng ra ngoài, gió mát thổi vào khiến người ta thấy dễ chịu.
Cuối cùng, sư huynh đột nhiên phát hiện ngoài cửa có một luồng yêu khí đang lảng vảng, bèn dặn Diệp Cảnh Tửu ở yên trong phòng rồi tự mình ra ngoài kiểm tra.
Yêu khí kia phản ứng cực nhanh, vừa thấy Yến Lăng Khanh phát hiện ra thì lập tức chạy ra ngoài, Yến Lăng Khanh đuổi theo ngay sau.
Đợi ở trong phòng uống rượu, Diệp Kính Tửu chợt cảm thấy tình huống này có hơi kỳ lạ. Quả nhiên, đại sư huynh rời đi chưa được bao lâu thì vào khắc tiếp theo bên cửa sổ đã xuất hiện một người.
Người tới cao lớn, thân thủ nhanh nhẹn, sau lưng đeo một thanh yêu đao khổng lồ. Thấy Diệp Kính Tửu nhìn mình thì vội vàng nhe răng cười với cậu.
“Đã lâu không gặp, Diệp Kính Tửu.”
Vẻ mặt của Diệp Kính Tửu không đổi, cậu điềm nhiên thu ánh mắt lại, nhấp một ngụm rượu: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đến gặp ngươi đấy, ta còn có thể làm gì khác đây?”
Thấy Diệp Kính Tửu đang uống rượu, Mục Tu cũng thèm thuồng, cậu ta đảo mắt một vòng thì trông thấy trên bàn còn đặt một chén rượu khác. Cậu ta nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ, đoạt lấy chén rượu trong tay Diệp Kính Tửu, tự rót đầy cho mình rồi ngửa cổ cạn sạch: “… Sảng khoái!”
“Yêu khí vừa rồi là ngươi thả?”
“Đúng vậy, nhà ta chuyên chém yêu, đôi khi cũng thu phục yêu. Con đó là một tiểu yêu, thân thủ nhanh nhẹn lắm, bắt không dễ đâu. Năm đó ta phải rình nó rất lâu mới tóm được đấy.”
Lời vừa dứt, Mục Tu nghiêm túc nhìn Diệp Kính Tửu rồi mỉm cười: “Còn ngươi sao vẫn trông y như năm đó, chẳng thay đổi chút nào cả.”
“Ngươi trông cũng trưởng thành hơn nhiều rồi, một thân đầy cơ bắp.” Diệp Kính Tửu nói.
Mục Tu bĩu môi: “Bây giờ đúng là miệng lưỡi sắc bén, chẳng còn dễ bắt nạt như trước nữa.”
“Ngươi còn muốn bắt nạt thế nào nữa?”
Diệp Kính Tửu nhíu mày: “Giống như trước sao?”
“Ta nào dám.”
Hắn còn chưa kịp trân trọng bảo bối của mình đâu.
Mười năm rồi, cậu ta thật sự không ngờ Diệp Kính Tửu lại vẫn còn sống.
“Này, tìm ngươi đến đây là muốn ngươi tặng ta một món thứ.”
Mục Tu nhếch miệng cười, vai rộng nghiêng qua đụng nhẹ một cái: “Tặng ta cái hà bao đi?”
Diệp Kính Tửu không hề lay động, cậu thực sự không hiểu rốt cuộc Mục Tu muốn làm gì vào lần này: “Tại sao ta phải tặng đồ cho ngươi chứ?”
“Hả.”
Mục Tu cởi hà bao màu xanh bên hông ra đặt lên bàn: “Vật này ngươi không thấy quen sao?”
Diệp Kính Tửu liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn thì lông mày cậu không khỏi nhíu lại: “Đây là… Sao ngươi lại cầm hà bao trước kia của ta?”
“Khi đó ngươi đã chết, ta nghĩ giữ lại vật này làm kỷ niệm, dù sao thì sau này ta cũng phải làm quả phụ, hẳn là phải có vật gì để nhìn mà nhớ đến người chứ?”
Mục Tu liếm môi, ánh mắt nhìn về phía cậu đầy mãnh liệt: “Năm đó ngươi đã cởi tất kia ra, ta vẫn còn giữ nhưng ngươi cũng hiểu, chuyện này sao có thể mang ra gặp người khác? Làm như thể ta là kẻ biến thái vậy.”
“Ngươi vốn là tên biến thái mà.”
Mục Tu vờ như không nghe thấy lời đánh giá này mà nói tiếp: ‘Vì vậy ta nói, ta trả lại hà bao cho ngươi, ngươi lại tặng ta một hà bao khác.”
“Không cần.”
Diệp Kính Tửu nghiêng mặt sáng một bên, từ chối một cách không hề gượng gạo: “Ta không cần hà bao đó nữa.’”
Mục Tu suy nghĩ, không hiểu sao lại vô tình đồng ý với lời của cậu, rồi lại thu hà bao về: “Được rồi, vậy vật này coi như là tín vật định tình ngươi tặng ta.”
“Làm người không thể quá mặt dày.” Lời của Diệp Kính Tửu suýt nữa đã đâm vào mặt Mục Tu.
Nhưng đại nam nhân không hề dao động, ngược lại cười khẽ một tiếng, nụ cười vô cùng lưu manh: “Mặt dày mới có thể lấy được thê tử.”
Diệp Kính Tửu còn đang định mời khách rồi rời đi, thì ngoài cửa phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ cửa.
Ban đầu cậu tưởng là đại sư huynh, sau đó nhận ra không đúng nên hỏi: “Là ai?”
“Lâm Thời Chiêu.” Người ngoài cửa nói.
——
“Đây có tính là cảnh tượng tụ họp của những người cùng tuổi đó không?”
Lúc ba người quây quần bên bàn rượu, một ý niệm chợt lướt qua trong đầu Diệp Kính Tửu.
Tuy tuổi tác ba người họ xấp xỉ, tính tình lại khác biệt một trời một vực, nay đến đạo hạnh tu vi cũng đã phân cao thấp.
Diệp Kính Tử hỏi: “Vì cớ gì ngươi lại nhớ tới mà đến tìm ta?”
“Ta muốn gặp ngươi, nên lập tức đến.”
Lâm Thời Chiêu chẳng động đến thứ gì trên bàn rượu, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua Mục Tu đang mang vẻ mặt khó chịu, rồi chậm rãi nói: “Chỉ là không ngờ đã có người đến thăm ngươi trước rồi.”
Diệp Kính Tửu cười lạnh một tiếng rồi hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Muốn ôn chuyện với tân nương của ta.”
“Ồ, ngươi là muốn ôn lại chuyện đêm tân hôn đâm chết tân nương trong một kiếm ấy hả?” Diệp Kính Tửu nói.
Lâm Thời Chiêu: “Hoặc là chuyện đêm đại hôn lại dùng một kiếm đâm chết tân lang trong một kiếm.”
“Chẳng phải đó là chuyện ngươi cùng với Thẩm Chi mưu tính hay sao? Bớt làm ra vẻ đáng thương ở đây đi.”
Mục Tu theo sau phụ họa: “Đúng vậy, cũng không biết lúc trước ai dùng ảo giác ý thức từ đầu đến cuối truy sát ta, còn đánh ta vào hư không nữa.”
Đôi mắt Lâm Thời Chiêu sâu thẳm u ám: “Mục đạo hữu lấy danh nghĩa hợp tác mà liên tiếp phản bội ta, ta muốn triệt bỏ tận gốc, cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi.”
“Giờ sao không xưng ‘trẫm’ nữa?” Mục Tu cười khẩy.
Lâm Thời Chiêu nhếch môi: “Nếu ta xưng là trẫm, Mục đạo hữu có chịu xưng là thần không?”
“Ngươi là một tàn dư của yêu tộc đã động đến huyết mạch hoàng gia, cũng xứng sao?”
“Đúng là như thế.”
Lâm Thời Chiêu ung dung nói: “Tuy nhiên ta nhất định sẽ có cơ hội xưng trẫm, còn Mục đạo hữu thì chưa chắc đâu.”
Trong lời nói như kiếm vung đao múa, Mục Tu nhướn mày: “Ngươi muốn giết ta sao?”
“Chỉ cần Mục đạo hữu cho ta cơ hội.”
“Vậy thôi đi, để ta tu luyện thêm vài năm nữa.”
Mục Tu nở một nụ cười: “Dù sao thì gia vẫn còn mang trên mình sứ mệnh trảm Rồng.”
”Chư vị, mời về đi.”
Bên ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa, Diệp Kính Tửu lập tức buông chén rượu rồi đứng dậy: “Sư huynh!”
Thanh niên tuấn tú mỉm cười, trong tay vẫn nắm chặt một tiểu yêu đang ủ rũ, ánh mắt không hề có chút cười vui.
“Đây là của Mục sư đệ.”
“A! Đúng vậy! Cảm tạ sư huynh. Cũng không biết tiểu yêu này từ đâu chạy ra.”
Mục Tu nhận lấy tiểu yêu bị ném tới, tùy tiện nhét vào trong túi bắt yêu rồi quay đầu vẫy tay với Diệp Kính Tửu: “Diệp Kính Tửu, ngày mai gặp.”
Khi rời đi, Mục Tu vỗ vai Yến Lăng Khanh, cười một cách rất càn rỡ: “Sư huynh, rượu này ngon thật, khi nào thì gửi cho ta một vò?”
Chưa đợi Yến Lăng Khanh đáp lời, cậu ta đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Thời Chiêu cũng đứng dậy cáo từ, hắn liếc mắt nhìn Diệp Kính Tửu rồi lúc này mới quay sang nhìn Yến Lăng Khanh.
“Quấy rầy Yến đạo hữu rồi.”
Yến Lăng Khanh liếc nhìn hắn: “Sắc trời đã tối, Lâm đạo hữu hãy nghỉ ngơi sớm.”
Lâm Thời Chiêu khẽ cười, mặt mày hẹp dài mang nét u ám dưới ánh nến càng thêm thâm trầm, hắn chậm rãi đáp lời.
“Ta sẽ làm.”
【Lời tác giả muốn nói:】
Quả thực sát khí ẩn hiện, ừ ừ) gật đầu