[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 148

Đóng cửa phòng lại, Lâm Khi Chiêu ngẩng đầu, bắt gặp nam nhân đang đeo trảm yêu đao đứng nghiêng mình bên vách hành lang dài. Ánh nến khẽ lay động, gương mặt cậu ta khuất sau bóng tối, thần sắc mơ hồ khó đoán.
Dáng vẻ cà lơ phất phơ từng thường thấy trước mặt Diệp Kính Tửu nay đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là khí thế sát phạt lạnh lẽo như đao. Cảm nhận được yêu khí, trảm yêu đao lập tức hưng phấn, quầng sáng đỏ như máu khi ẩn khi hiện.
Nếu thật sự để Mục Tu có cơ hội trưởng thành, theo thời gian, trảm yêu đao quả thật có thể trở thành thứ uy hiếp đối với hắn.
Nhưng hiện tại…
Chỉ cần Lâm Thời Chiêu động niệm, giết Mục Tu chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân.
“Sao thế? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta đàm đạo chuyện xưa lúc đêm khuya?”
Cậu ta khẽ nhếch môi, trường bào tôn quý phản chiếu ánh nến lấp lánh ngân quang.
“Lâm Thời Chiêu, ngài giả chết rồi ngôi vị đổi chủ, toàn bộ thuộc hạ cũ của ngài đều bị hoàng thất huyết tẩy. Không ít người vì ngài mà tan cửa nát nhà, thê ly tử tán. Chu Khởi nuôi dưỡng tiểu nữ hài kia, cũng bị người ta chém đầu, chết không nhắm mắt.”
“Ồ? Lại có chuyện đó sao?”
Vẻ mặt Lâm Thời Chiêu không hề biến sắc, chỉ thản nhiên thốt lên: “Quả là chuyện khiến người đau lòng.”
Thấy phản ứng ấy, Mục Tu bật cười lạnh, lắc đầu, tặc lưỡi: “Làm thuộc hạ của ngươi thật đáng thương. Liều mình vì chủ tử như thế, kết cục chỉ đổi lại một câu giả nhân giả nghĩa.”
“Mục khanh đêm nay đến đây chỉ để nói những lời này?”
“Lâm Thời Chiêu, hoàng thất đã hoàn toàn xóa tên người khỏi thế gian. Quốc sử quán cũng đã chùi sạch mọi dấu tích từng tồn tại, kể cả yêu tộc mẫu phi có huyết mạch hèn mọn kia. Từ nay về sau, ngươi và nước Đại Nhạn không còn chút liên quan nào.”
Bàn tay giấu trong tay áo siết nhẹ, nhưng Lâm Thời Chiêu vẫn mỉm cười. Trong tầm mắt hắn, nam nhân kia đang duỗi người, ngáp dài, dáng vẻ lười nhác.
“Tất nhiên, ta đến đây là để cảnh cáo người, chớ vọng tưởng đến Diệp Kính Tửu. Dù hiện tại ta chưa đủ tư cách, nhưng sư tổ hay Ma đầu kia đều không cho phép người lại gần Diệp Kính Tửu.”
Nam nhân đưa lưng về phía hắn, vẫy tay hờ hững: “Thôi vậy, hẹn tái ngộ.”
Mẫu phi à…
Nếu không phải Mục Tu nhắc đến, Lâm Thời Chiêu e là cả đời cũng không nhớ tới bà.
Hắn còn nhớ rõ khi xưa mẫu phi từng rút nghịch lân của hắn, hành hạ hắn đến thoi thóp, chỉ để giành lấy sự sủng ái của phụ vương.
Chỉ vì hy vọng một ngày kia, hắn có thể bước chân vào đỉnh cao quyền lực của nhân tộc.
Nhưng hiện giờ, Lâm Thời Chiêu không còn cần điều đó. Hắn đã tìm được một con đường khác, nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng hơn để vươn tới đỉnh phong quyền lực thế gian.
Lâm Thời Chiêu đứng nguyên tại chỗ, ngoảnh đầu nhìn lại, cánh cửa đóng chặt kia đã ngăn cách hắn và người hắn muốn gặp.
Hành lang dài giữa đêm sâu càng nhuốm màu cô tịch.
Loại cô tịch này, Lâm Thời Chiêu đã quen từ lâu.
Chỉ là khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên muốn nhìn thấy con thú nhỏ của mình. Chỉ là muốn trông thấy mà thôi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không quấy nhiễu cậu.
Vị Yêu Hoàng cao quý bị bóng tối che khuất thần sắc khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ như tơ liễu trong gió. Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, không chút do dự bước vào màn đêm mênh mang.
Không sao, sẽ còn cơ hội.
Tương lai của bọn họ, vẫn còn rất dài.
——
“Ngươi thấy, Lâm Thời Chiêu kia nói mấy phần thật, mấy phần giả?”
Trong bóng tối lặng lẽ của quán rượu, Hoa Bất Tiếu ngồi bên cửa sổ nhìn xuống khu rừng âm u giữa đêm đen.
Sầm Lan không cùng hắn ngắm cảnh, y đang ngồi bên trong, trên đệm hương bồ, trước mặt hiện lên một cây Đăng Tiên Kiều do linh lực biến hóa dựng nên.
Trên cầu, một tiểu nhân có dung mạo giống hệt Sầm Lan đứng yên. Hắn cố vượt qua cầu , nhưng mỗi lần đi đến nửa đường, kiều liền hóa thành quang điểm mà tan vỡ. Tiểu nhân tu sĩ đành quay lại đầu cầu, kiên nhẫn chờ đợi lần kết tụ tiếp theo.
“Ít nhất về phần cầu Tiên Đăng, hắn không nói sai.”
Hoa Bất Tiếu bật cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Sầm Lan: “Năm xưa ngươi Độ Kiếp viên mãn mãi không thể phi thăng, ta liền nghi ngờ cầu Đăng Tiên có vấn đề. Cho người tìm kiếm suốt bao năm, thu được chẳng là bao. Không ngờ lại bị Thẩm Chi nhanh tay chiếm trước.”
“Sau đại kiếp diệt thế, linh khí thiên địa đột nhiên suy giảm, nhưng không ngờ thứ cốt lõi nhất – cầu Đăng Tiên – cũng gặp trục trặc.”
Hoa Bất Tiếu lắc đầu cảm thán, vung tay một cái, linh khí mịt mờ kết tụ thành cầu Đăng Tiên lập tức bị ngọn lửa đỏ ngòm bao trùm. Vết nứt nhanh chóng lan khắp cầu, dù có đôi chút giãy giụa, cuối cùng vẫn bị thiêu rụi thành hư vô.
Tiểu nhân kia cũng bị ngọn lửa nuốt trọn, hóa thành tro bụi.
“Nếu lời hắn nói là thật, muốn tu sửa cầu Đăng Tiên , Lâm Thời Chiêu là nhân vật trọng yếu.”
Sầm Lan lạnh nhạt đáp: “Nhưng Yêu tộc hung tàn thế nào, ngươi và ta đều rõ.”
Năm đó để giết Cốc Lượng – Yêu Hoàng tiền nhiệm – Nhân tộc thương vong thảm trọng. Cả hai người họ, dù là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng suýt bỏ mạng nơi chiến trường.
“Chính vì vậy, đêm nay ta mới mời ngươi cùng định đoạt.”
Một đạo yên khí đen tuyền lướt qua tàn tích cầu Đăng Tiên bị thiêu, tức khắc hóa thành một con Hắc Long khổng lồ, nuốt trọn lửa đỏ đang cháy rực.
Cầu Đăng Tiên phục hồi như cũ, linh khí một lần nữa phủ xuống khắp đại lục. Hắc Long vượt qua cầu Đăng Tiên, nhưng lại quay đầu trở về, lũ yêu thú từ vực sâu ùa ra, gieo rắc dịch bệnh khắp nhân gian.
“Lâm Thời Chiêu còn trẻ đã bước vào Đại Thừa kỳ, thêm vào huyết mạch thượng cổ của Yêu tộc, sợ rằng tương lai đến ngươi ta cũng khó bì kịp.”
Sầm Lan đương nhiên hiểu rõ. Trong mắt y, Hắc Long kia lại phun lửa, sinh linh đại lục rơi vào thảm cảnh. Nhưng giữa trời cao, một điểm sáng xanh từ Long tộc phóng lên, lặng lẽ biến mất nơi chân trời.
“Phù thế cuối cùng cũng cần luân hồi.”
Y thở dài: “Linh khí đại lục ngày càng cạn kiệt, theo thời gian, vạn vật rồi sẽ bị Thiên Đạo đào thải.”
“Những đạo lý đó, ta tất nhiên hiểu,” Hoa Bất Tiếu lạnh giọng, “nhưng ngươi cũng biết, Lâm Thời Chiêu là một mầm họa. Sở dĩ Thẩm Chi luôn mang ơn chưa trả, chỉ vì lo lắng chúng ta sẽ bóp chết cây non. Nhưng ngươi thật sự bằng lòng để hắn tự do tu luyện ư?”
Sầm Lan khẽ cụp mắt, giọng thanh đạm: “Hắn có thể là yêu hoàng, cũng có thể là một món công cụ.”
“Công cụ nếu quá sắc bén, sớm muộn gì cũng khó thuần phục.”
Hoa Bất Tiếu thâm ý nói: “Huống chi, món công cụ này… lại si tâm vọng tưởng tới tiểu đồ đệ của ngươi.”
“Sao? Bổn tọa cứ ngỡ ngươi cùng Lâm Thời Chiêu đã kết hạ khế ước, còn mang ơn hắn?”
“Ân tình?” Hoa Bất Tiếu cười nhạo, “Một tên tạp huyết Yêu tộc, cũng xứng để ta ghi nhớ ân nghĩa?”
Y quạt nhẹ gõ xuống bàn, tro bụi theo đó rơi rụng, “Cái gọi là khế ước, chẳng qua để hắn sống thêm được chút thời gian mà thôi.”
Nói đến đây, Hoa Bất Tiếu đại khái cũng hiểu được dụng ý của Sầm Lan.
Trầm ngâm chốc lát, hắn bất chợt chuyển chủ đề: “Này tiểu tử Mục gia, chẳng lẽ cũng là huyết mạch phản tổ, thừa kế thiên phú trảm yêu đao ?”
Sầm Lan khẽ gật đầu: “Tiềm lực hắn có, không kém gì ta và ngươi năm xưa.”
“Bản tôn tự biết mình, luận tiềm lực chưa chắc dám cùng ngươi sánh vai. Nhưng xem ra, ngươi thực sự xem trọng tên Mục Tu kia. Vậy hẳn là cậu ta quả có thiên phú hơn người.”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày: “Mục Diêm Phong lần trước đã bước vào Đại Thừa. Năm đại thế tộc của nước Chim Nhạn sắp tới đều phải cúi đầu trước Mục gia. Nhưng không biết vì sao, bản tôn cứ nhìn tên tiểu tử kia không thuận mắt.”
Đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn Diệp Kính , khiến Hoa Bất Tiếu càng thêm chướng mắt.
“Nếu một ngày phải thả hổ về rừng, thì Mục Tu tất phải được bồi dưỡng càng sớm càng tốt.” – Sầm Lan nói.
“Đại đồ đệ của ngươi thì sao…”
“Hắn đã lĩnh ngộ Vạn Hư Kiếm Pháp, không cần ta phí tâm dạy dỗ.”
“Ồ?”
Hoa Bất Tiếu hơi kinh ngạc, hắn xưa nay vốn không xem trọng đại đồ đệ của Sầm Lan, trừ mỗi khuôn mặt ra thì chẳng có gì nổi bật. “ Bản tôn đúng là xem thường hắn.”
Có thể lĩnh ngộ Vạn Hư Kiếm Pháp, tâm tính đã định, trở thành chí tôn cường giả chỉ là chuyện sớm muộn.
Thẩm Chi, Liễu Khuê Dao, Lâm Khi Chiêu, Mục Tu, Yến Lăng Khanh, Sầm Lan… còn có hắn—
“Diệp Kính Tửu quả nhiên là người khiến tâm kẻ khác vì hắn mà dao động.”
Trong không khí âm trầm căng thẳng, Hoa Bất Tiếu bỗng thốt một câu như vậy.
Mà vị tu sĩ thanh lãnh kia khẽ nhắm mắt, ngầm thừa nhận lời hắn nói.
“Giờ ngươi rời đi, chẳng sợ đại đồ đệ ngươi cùng Diệp Kính Tửu ở chung một phòng, sinh ra chuyện không hay sao?
“Chuyện này, không tới phiên ngươi xen vào.”
“Ngươi cũng đừng trách bản tôn nhiều lời. Diệp Kính Tửu đối Yến Lăng Khanh thiên vị ra sao, ngươi chẳng lẽ không thấy?”
“Có thấy thì sao?”
Sầm Lan vẫn dửng dưng, không hề có phản ứng trước lời kích bác, “Bất công thì thế nào?”
Chuyện giữa ba thầy trò bọn họ, nào đến lượt Hoa Bất Tiếu nhúng tay?
“Được thôi.”
Hoa Bất Tiếu nhún vai, tỏ ý tiễn khách: “Chỉ là, Sầm Lan, bản tôn nói trước cho rõ. Chuyện liên quan đến Diệp Kính Tửu, bản tôn tuyệt không nhượng bộ.”
Đôi mắt nam nhân kia sâu thẳm yêu dị, khẽ nheo lại, ánh nhìn mang theo thị uy: “Vốn dĩ hắn là người của bản tôn.”
“Vậy thì cứ thử xem.”
Tu sĩ tuấn mỹ thanh lãnh mở cửa rời đi, nghiêng mặt về phía ánh sáng, khiến dáng người cao lớn như bị cắt khắc bằng ánh đèn, “Xem lần này ngươi lại lấy tư thái gì… mà bại dưới tay bản tọa.”
——
Đột nhiên đổi thân xác, không còn chịu đựng tra tấn nhục dục, với Diệp Kính Tửu mà nói là phúc lớn bằng trời.
Trong khoảng thời gian ngắn, cậu không còn muốn cảm thụ loại thân mật da thịt ấy nữa.
Đêm đó về sau, mọi chuyện trôi qua rất đỗi bình thường. Lâm Thời Chiêu rời đi, bọn họ không tiếp tục uống rượu, mà cùng nhau thiếp đi.
Diệp Kính Tửu theo bản năng chui vào lòng đại sư huynh, còn đại sư huynh cũng rất tự nhiên mà vòng tay ôm lấy cậu.
Bọn họ thì thầm chúc ngủ ngon. Đại sư huynh cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn, Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ kéo tới khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc mộng, mà hơi thở ấm áp của người bên cạnh cũng từ đó mà theo cậu tiến vào giấc mơ.
Cảm giác an tâm, ngọt ngào này… đã lâu cậu chưa từng có.
***
Khi sư tôn trở về, Yến Lăng Khanh đang ôm lấy tiểu sư đệ, ánh mắt gần như không rời khỏi gương mặt cậu.
Phát hiện ra sư tôn, hắn cũng không buông tay, ngược lại càng siết chặt hơn một phần.
Sợ làm tiểu sư đệ tỉnh giấc, hắn hạ giọng thật nhẹ: “Sư tôn.”
Sư tôn liếc mắt nhìn, lãnh đạm ừ một tiếng, nói khẽ: “Sớm nghỉ ngơi đi.”
Y không tranh giành tiểu sư đệ với Yến Lăng Khanh, chỉ lặng lẽ đi đến gian bên nghỉ ngơi.
Yến Lăng Khanh nhìn theo bóng dáng sư tôn khuất dần trong tầm mắt, đợi đến khi hoàn toàn không thấy nữa, mới lại cúi đầu nhìn tiểu sư đệ.
Dần dần, hắn cũng cảm thấy mỏi mệt.
Một đường trải qua bao biến cố, có lúc khiến hắn mệt mỏi khôn cùng.
Nhiều chuyện đã vượt ra khỏi năng lực của hắn, phần lớn thời gian, hắn chỉ có thể đứng nhìn.
Mười năm tu hành giúp hắn tăng tiến tu vi, nhưng đối mặt những kẻ đứng đầu đại lục, hắn vẫn quá nhỏ bé.
Điều đó khiến Yến Lăng Khanh nảy sinh tự ti.
Có đôi khi, hắn không nhịn được nghĩ—tiểu sư đệ rốt cuộc vì sao lại thích hắn? Hắn có gì đáng để được yêu thương.
Nhưng chính bởi vì tham luyến thứ tình cảm ấy, Yến Lăng Khanh lại càng ôm chặt tiểu sư đệ trong vòng tay mình.
Ngày mai, sẽ là một ngày mới.
Tiểu sư đệ cần phải lấy lại thân thể vốn thuộc về cậu.
Chờ mọi chuyện qua đi, Yến Lăng Khanh muốn dẫn tiểu sư đệ đi vân du khắp nơi.
Hắn nghĩ, đến khi đó, có lẽ bản thân đã đủ mạnh để xứng đáng gánh lấy tình cảm của người kia.
【Lời tác giả muốn nói】
Sư tôn thật sự quá soái… ta khóc luôn ಥ_ಥ
Trầm ổn, đáng tin cậy, nam nhân trưởng thành chính là hương vị đậm đà nhất! ♡