[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 153

Lễ hội hoa đăng đêm đó diễn ra rất bình yên.
Liễu Khuê Dao ngồi cạnh Diệp Cảnh Tửu, cùng cậu ngắm những chiếc đèn hoa đăng càng trôi càng xa, cuối cùng trở thành các điểm sáng yếu ớt lẫn vào bóng tối, lặng lẽ biến mất.
Chuyện xảy ra bất thường ở Đăng Tiên Lâu phía xa không ảnh hưởng gì đến sự náo nhiệt bên này.
Dòng người tấp nập, tiếng nhạc rộn ràng. Các cặp tình nhân, gia đình và trẻ nhỏ đều vui cười rôm rả, bầu không khí vô cùng nhộn nhịp.
Diệp Kính Tửu nhìn mọi người, nhìn đám đông, trên mặt không chút biểu cảm, hỏi Liễu Khuê Dao: “Tiếp theo đi đâu?”
“Đêm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt. Về phần ngày mai…” Thiếu niên có đôi mắt hồ ly, làn da màu lúa mạch cười: “Kính Tửu vẫn chưa tới Trích Tinh Các của ta đúng chứ?”
Thẩm Chi đúng là phiền phức, trước hết vẫn nên lấy được đồ cần thiết cho trận pháp cái đã.
Đêm đó, bọn họ ngủ lại tại một nhà trọ cao cấp.
Liễu các chủ vốn nổi tiếng yêu tiền nay lại mạnh tay lựa chọn gian phòng xa hoa và dịch vụ xa hoa nhất: Ngâm mình trong bể tắm lớn khảm linh thạch, được các thị nữ xinh đẹp dịu dàng xoa bóp.
Chỉ là Diệp Kính Tửu không thích bị người khác chạm vào người. Mới được xoa bóp vài cái, Liễu Khuê Dao đã tinh mắt thấy thiếu niên nhíu mày, gã lập tức phẩy tay cho thị nữ lui hết, cười tủm tỉm bơi tới bên cậu, vòng tay ôm eo cậu kéo tới sát bên mình.
Nước hồ khá nóng, hơi nước bốc lên hun gương mặt cậu đỏ bừng, làn da ẩm ướt, chóp mũi cũng đọng vài giọt nước.
Thơm ngọt ngon miệng.
“Sao vậy?” Sau khi trở lại hình người, nét mặt nam nhân mang đậm khí chất lấn át, đường nét khuôn mặt góc cạnh của Dị tộc khiến gã càng thêm tuấn tú, thâm thúy. Ánh mắt gã đong đầy ý cười, nhìn cậu chăm chú: “Không thích bọn họ chạm vào ngươi sao?”
“Ta không thích bất kỳ ai chạm vào bản thân.” Diệp Kính Tửu không hề bị gã mê hoặc, biểu cảm vẫn lạnh nhạt: “Bao gồm cả ngươi.”
“Ồ? Nếu là Yến Lăng Khanh, Kính Tửu cũng không cho hắn chạm vào sao?” Liễu Khuê Dao cười khẽ, bàn tay vuốt ve cái mông cong vểnh của thiếu niên, ngón tay nương theo dòng nước dễ dàng cắm vào hậu huyệt của cậu.
Thiếu niên nhíu mày, biểu cảm khó chịu cố gắng giãy ra. Khóe môi Liễu Khuê Dao cong lên, cánh tay ôm cậu càng thêm dùng sức, ngón tay linh hoạt thăm dò huyệt thịt, thoáng chốc dễ dàng chạm được hạt dẻ nhô lên bên trong, sau đó gã khẽ ấn xuống, dùng móng tay nhẹ nhàng ma sát…
Hành động của thiếu niên tức khắc cứng đờ, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, lồng ngực cũng bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng không yên.
“Kính Tửu vẫn như vậy, thật mẫn cảm…” Liễu Khuê Dao cười, tăng nhanh tốc độ tấn công vào hạt dẻ. Hậu huyệt thiếu niên bị đâm rút đến mềm mại ướt át, bên tai là tiếng thở dốc không thể đè nén của cậu.
Liễu Khuê Dao bị âm thanh hô hấp này kích thích tới nỗi yết hầu liên tục lăn lộn, dương vật thức tỉnh sưng to, gã cũng chẳng thèm kiềm chế dục vọng của bản thân, dụ dỗ thiếu niên vắt chân lên thắt lưng mình, sau đó một bên kích thích hậu huyệt, một bên không chút do dự xâm nhập vào âm đạo thiếu niên.
“Âm đạo của Kính Tửu cũng vẫn như trước…” Liễu Khuê Dao liếm liếm môi, không cho thiếu niên thời gian thích ứng, dứt khoát làm loạn ngay trong bồn tắm nóng ấm này: “Dương vật vừa mới đi vào, nó đã lập tức đói khát hút quy đầu của ta không chịu nhả ra, càng đụ càng ra nhiều nước…”
Cái âm đạo nổi danh cực phẩm này, ai có thể không yêu chứ?
Thiếu niên được khen ngợi không chút đáp trả. Cậu bắt đầu tận hưởng cuộc hoan ái, cố gắng tìm kiếm nhiều khoái cảm hơn từ nam nhân.
Cậu dần chủ động khống chế cuộc hoan ái này, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, phần bụng mềm mại áp sát vào cơ bụng rắn chắc, để dương vật to lớn cứng rắn có thể đâm sâu hơn nữa, khiến huyệt thịt mẫn cảm bị đụ đến rối tinh rối mù.
Ban đầu, nam nhân tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rồi sau đó ánh mắt đó từ từ chuyển thành một nụ cười thâm sâu khó lường.
Gã chiều theo sự chủ động của thiếu niên, khiến cuộc hoan ái vốn hoang dã ban đầu xen lẫn thêm chút dịu dàng khó hiểu.
“Kính Tửu hiểu thế nào về “hoan ái”?” Liễu Khuê Dao hỏi.
Hắn xoay người, ép thiếu niên sát thành bồn tắm, đẩy nhanh tốc độ thâm nhập vào âm đạo. Ánh mắt của thiếu niên bị gã đụ đầy mê ly, tự nắm dương vật cậu vuốt ve hưởng thụ cơn sướng.
Liễu Khuê Dao cũng không chờ đợi thiếu niên trả lời, tự mình nói tiếp: “Ta luôn cho rằng, hai chữ này không thể tách rời. Trước có tình dục, sau mới đến tình yêu.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Kính Tửu ta đã nghĩ rằng, cái cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đáng yêu này chắc chắn sẽ làm ta sướng lúc quan hệ.” Huyệt thịt mẫn cảm từng đợt từng đợt hút lấy quy đầu của Liễu Khuê Dao, lực hút và sự mềm mại ấy khiến Liễu Khuê Dao vốn luôn lão luyện cũng nhịn không được nheo mắt.
“Sau đó, quả nhiên cơ thể Kính Tửu thật sự vừa lẳng lơ vừa bền bỉ làm ta vô cùng hài lòng.” Hắn cười, đưa hông đẩy dương vật sâu hơn. Môi âm hộ nhỏ của thiếu niên bị lộn ngược ra ngoài, thế nhưng gã không hề có ý dừng lại, thậm chí còn tăng thêm lực, vừa tiếp tục vừa nói: “Chính là sau khi có tình dục, ta mới bắt đầu thực sự yêu Kính Tửu.”
Nói là “yêu”, nhưng ban đầu tâm tư gã chủ yếu vẫn là đùa bỡn, trêu chọc.
Từ trước đến nay gã đều thích vui đùa với thế gian, vì vậy dù nhận ra bản thân hình như đã có tình cảm với người đó, nhưng những thủ đoạn gã dùng vẫn độc ác, hèn hạ.
Một bước vào trong ảo cảnh, cuộc trò chuyện ở Hoang Châu, đêm mưa thiếu niên rời đi.
Liễu Khuê Dao mới nhận ra, hóa ra khi yêu một người, thấy người ấy không chút do dự rời đi, lòng sẽ thực sự cảm thấy hoảng loạn và không biết phải làm sao.
Dù là người như gã, cũng không ngoại lệ.
“Ta hiểu được “hoan” trong ‘hoan ái’, nhưng lại không thể nào hiểu được ‘ái’, có lẽ vấn đề này liên quan đến quá khứ của ta.” Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở của gã nóng bỏng, nhưng thiếu niên lại không nghe vào bất kỳ lời nào, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt dưới sự kích thích mãnh liệt của trận làm tình.
“Vì vậy ta nghĩ…” Liễu Khuê Dao mặc kệ những điều ấy, gã nheo mắt, trong khoảnh khắc hiếm hoi này, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ chiếm hữu mãnh liệt: “Có lẽ những ngày mai này, Kính Tửu có thể dạy ta hiểu thêm về ‘ái’.”
Lại là một cú va chạm mạnh mẽ, trong tiếng rên rỉ của thiếu niên, Liễu Khuê Dao nắm chặt tay cậu, lực tay mạnh đến nỗi để lại những vết hằn sâu trên da.
“Kính Tửu cũng đồng ý phải không?”
Gã cười khẽ, ánh mắt say đắm, dục vọng càng lúc càng rõ ràng: “Vậy chúng ta cứ giao ước như vậy nhé?”
“Ngoéo tay, móc ngoéo, một trăm năm, một nghìn năm, một vạn năm, không thay đổi.”
——
Mặc dù trong các tiểu thế giới hầu hết có những nơi dừng chân cố định, nhưng đối với chủ nhân, thế giới nhỏ ấy là một nơi có thể đến ngay lập tức chỉ trong chớp mắt.
Sáng hôm sau, khi Kính Tửu tỉnh dậy, Liễu Khuê Dao dẫn cậu ra mở cửa phòng khách, chỉ trong một khoảnh khắc, họ đã xuất hiện trong thế giới nhỏ nơi Tinh Thần Các tọa lạc.
Bên cạnh cậu, Liễu Khuê Dao, luôn là hình bóng thay thế, nhanh chóng tan biến vào mặt đất. Kính Tửu đứng ở đầu cây cầu dẫn đến trung tâm của Tinh Thần Các, thấy có một người đàn ông cao lớn đứng ở cuối cầu, như đang đợi cậu bước tới.
Tinh Thần Các dường như mãi mãi nằm trong bóng đêm.
Dưới màn đêm, cây cầu dài treo đầy đèn lồng thỏ đỏ, và tòa nhà Tinh Thần Các cao vút cũng vậy.
Ánh sáng đỏ lập lòe trong bóng đêm, mờ ảo nhưng lại có thể kích thích mạnh mẽ thần kinh của con người.
Khi tiến dần về phía cuối cầu, Kính Tửu vô thức cảm thấy có vô số ánh mắt đang dõi theo mình. Cảm giác kỳ lạ này không giảm đi theo thời gian, mà càng trở nên mãnh liệt hơn.
Cứ như thể mặt cầu đầy những con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu vậy.
Còn chưa kịp hoàn thành suy nghĩ, Kính Tửu bất chợt liếc mắt nhìn xuống, thấy một con mắt xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào mình từ cây cột gỗ bên cầu.
Khi con mắt nhận ra Kính Tửu đã phát hiện ra mình, nó nghịch ngợm nháy mắt một cái với cậu.
Sau đó, không còn che giấu nữa, những con mắt xanh biếc lần lượt xuất hiện dày đặc trên cây cầu dài, như đang đợi cậu bước tới.
“Thật ghê tởm.”
Kính Tửu lẩm bẩm, sau đó bước nhanh hơn trên mặt cầu, rất nhanh đã đến bên người đàn ông kia.
Liễu Khuê Dao trong Tinh Thần Các khoác lên người một bộ áo choàng màu xanh lá quý giá, lồng ngực để hở, bộ đồ trông không mấy tao nhã. Tuy nhiên, chiếc bím tóc màu vàng nhạt vắt qua vai phải lại càng thêm phần phong lưu.
Khi Kính Tửu vừa đến gần, hắn liền cười mỉm, ôm lấy thiếu niên, không chút để ý đến việc cơ thể nặng nề của mình khiến bước đi của thiếu niên chậm lại một cách rõ rệt.
“Dù là thay thế, nhưng quả thật gặp Kính Tửu bằng thân xác thật vẫn thoải mái hơn nhiều.”
Hắn ngăn cản Kính Tửu bước đi, những thuộc hạ của Tinh Thần Các thấy chủ nhân liền cúi đầu nhường đường, thể hiện sự kính trọng.
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân.”
“Huệ đâu? Còn chưa tìm được sao?” Liễu Khuê Dao hỏi.
Một nữ thuộc hạ nhanh chóng quỳ xuống một chân, thấp giọng trả lời: “Vẫn chưa, nhưng sắp rồi, Đại nhân Huệ nói đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm đến mức nhỏ nhất rồi.”
“Ừm, hy vọng không bị mất đi.”
Liễu Khuê Dao thở dài, nói: “Ta chỉ mơ hồ nhớ được thuật pháp đó, nếu mất đi, thì các ngươi sẽ phải làm thử nghiệm.”
Nghe vậy, nữ thuộc hạ lập tức ngừng thở, cúi đầu sát đất, lớn tiếng đáp: “Xin chủ nhân yên tâm! Thuộc hạ lập tức đi giúp Huệ đại nhân, đảm bảo trong một canh giờ sẽ đưa cuốn cuộn thuật đến trước mặt chủ nhân.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Liễu Khuê Dao cười tươi, vỗ đầu nữ thuộc hạ, thái độ tùy tiện như vỗ một vật chết: “Cảm ơn ngươi.”
Trong khi chờ đợi, Liễu Khuê Dao dẫn Kính Tửu tham quan Tinh Thần Các của mình.
Dù cậu thiếu niên bị ép tham quan này thực tế không có chút hứng thú nào.
Họ vừa đi vừa nói, Liễu Khuê Dao nói: “Nói ra thì, lần này Huệ đi phái Tiêu Dao, nhưng lại không chính thức gặp Kính Tửu ngươi. Quả thật đáng tiếc.”
Khi Liễu Khuê Dao nhắc nhở, Kính Tửu mới nhận ra người đó là ai.
“Hắn chính là người chết bất ngờ vào sáng ngày hôm sau của yến tiệc, trong rừng, tên là Vương Thủy?”
Liễu Khuê Dao cười càng thêm tươi, “Chính là hắn. Cũng may có sự giúp đỡ của hắn, ta mới có thể gặp lại Kính Tửu.”
“Thế sao?”
Kính Tửu cúi đầu, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy thì hắn đáng chết.”
Liễu Khuê Dao chỉ cười nhẹ, lảng tránh không nói thêm về vấn đề này.
Ở trên cao của Tinh Thần Các, hắn mở cửa sổ, kéo Kính Tửu cùng nhìn ra ngoài, “Nhìn kìa.”
Hắn đặt tay lên vai thiếu niên, đôi mắt xanh biếc phản chiếu đại dương đen tối vô tận. Những con sóng vỗ ngang qua các cây cầu, những bọt sóng như thể có thể bay lên đến cửa sổ cao ngút này.
Kính Tửu thậm chí có thể cảm nhận được một làn hơi ẩm nhẹ từ không khí.
Trong thế giới nhỏ của Liễu Khuê Dao, Tinh Thần Các như một hòn đảo cô lập giữa biển sâu.
Mặc dù nơi đây mang vẻ vô cùng cô tịch, nhưng may mắn là những chiếc đèn lồng đỏ giấy bao quanh, ánh sáng đỏ u ám ấy như vây quanh thế giới nhỏ này, khiến nó không cảm giác ngột ngạt đến mức không thể thở được.
“Đẹp phải không?”
Diệp Kính Tửu không trả lời. Cậu không rõ Liễu Khuê Dao định nghĩa “đẹp” theo cách nào. Nhưng với cậu, nơi này hoàn toàn không liên quan đến đẹp đẽ, chỉ cảm thấy rùng rợn mà thôi.
“Khách đến Tinh Thần Các đều nói nơi này rất đẹp.”
Liễu Khuê Dao dùng ngón tay vẽ một vòng trước mắt, khung cảnh dưới ánh đèn đỏ trong bóng tối như cũ, gã dịu giọng nói: “Sau đó, ta phát hiện ra một hiện tượng thú vị.”
“Đó là linh hồn của họ, đều giống như ta, mục nát cả rồi.”