[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 82
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 82 - Sư tôn, ta không tìm thấy hắn

Lời này là thật.
Trước khi Diệp Kính Tửu bái nhập phái Tiêu Dao, Mục Tu đã mượn danh nghĩa sư huynh đệ, để thường xuyên được ra ngoài tu hành cùng Yến Lăng Khanh.
Khi đối mặt với kẻ địch và ma đạo, đại sư huynh chưa bao giờ nhân từ nương tay. Về phần cậu ta, lần đầu động lòng với đại sư huynh cũng là khi ra ngoài bị thương do gặp phải yêu thú, ngay lúc nguy hiểm cận kề sư huynh đã ra tay chém đứt đầu yêu thú, cứu mạng cậu ta. Yến sư huynh giơ tay nhấc chân đều tỏ ra vẻ thản nhiên lạnh nhạt, không nhìn ra được một chút hơi thở dịu dàng nho nhã nào.
Nhưng năm đó đầu óc của cậu ta chỉ chăm chăm yêu thích, dù đang trảm yêu trừ ma thì trong lòng cậu ta, đại sư huynh vẫn mang dáng vẻ dịu dàng đáng yêu.
Mãi tới khi gặp được Diệp Kính Tửu thì cậu ta mới kinh ngạc phát hiện ra vẻ dịu dàng của đại sư huynh chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, thực chất hắn lại lạnh lùng từ tận xương tủy giống như sư tổ.
Không nhắc tới chuyện năm xưa nữa, hiếm khi mồm miệng Mục Tu lại chịu thiệt trước người khác, cũng không vội vàng trả đũa ngay.
Cậu ta tinh thông thuật Chiêm Tinh, đương nhiên biết cả suy luận mệnh lý. Chỉ hơi động vài ngón tay đã tính ra tốc độ ý thức ảo cảnh phát hiện cậu ta trốn trong dòng nước xoáy đang nhanh hơn.
Chỉ sợ không đến mười lăm phút nữa luồng linh thức kia sẽ tìm tới cửa, chém giết hai người bọn họ tại chỗ.
Dù Mục Tu bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng ngửi ra được mùi máu tươi trên người Yến Lăng Khanh, cũng biết tình huống của hắn không tốt hơn bản thân mình bao nhiêu. Đã vậy, nếu không muốn đôi bên cùng thua thiệt, chết tại nơi đây thì cùng hợp tác sẽ tốt hơn.
Mục Tu mặt dày vô cùng, không hề cảm thấy xấu hổ khi bắt tay làm hòa với tình địch. Cậu ta nắm chuôi kiếm nâng mắt lên nhìn đối diện với Yến Lăng Khanh, ngũ quan sắc bén nở nụ cười phô trương: “Đại sư huynh, ngươi một ngày là sư huynh của ta thì cả đời là sư huynh của ta. Sao lại nói gì mà đồng môn với kẻ địch khách sáo như thế làm gì. Nếu chúng ta đã xui xẻo cùng rơi vào hư không như vậy thì bây giờ tìm cách rời khỏi đây mới là chuyện quan trọng. Tránh việc chết oan ở nơi này, ngay cả người trong lòng cũng không được gặp lại lần cuối. Phải không đại sư huynh?”
Cậu ta chờ một lát thấy Yến Lăng Khanh không có ý định đáp lời thì nụ cười trên môi nhạt hơn một chút: “Sợ là chưa tới mười lăm phút nữa ý thức ảo cảnh của Lâm Thời Chiêu sẽ quét qua đây, sư huynh, không lẽ ngươi muốn chôn thây ở đây cùng ta hay sao?”
Yến Lăng Khanh lạnh nhạt nhìn cậu ta, đứng tại chỗ lặng lẽ niệm pháp quyết chữa trị vết thương tích tụ trên người. Máu bầm đột ngột xông lên cổ họng khiến khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực.
Hắn không nói gì miễn cưỡng điều chỉnh lại trạng thái cho tốt, sau đó mới mở miệng lạnh nhạt nói: “Ngươi không thể rời khỏi hư không, ta cũng vậy.”
“… Có ý gì?” Ý cười trên mặt Mục Tu biến mất tăm.
“Sau khi ám sát thất bại, Lâm Thời Chiêu phát hiện ta trốn vào hư không nên đã có ý định khiến ta chết trong này. Mặc dù hắn không thể sửa chữa hư không, nhưng lại có cách khiến ta không ra ngoài được, ở lại đây chịu chết. Vì thế hắn đã tăng cường khả năng giam cầm của hư không, bây giờ ngoài cường giả Phân Thần trở lên ra thì không có ai có thể ra ngoài được.”
Mục Tu không phải người duy nhất tinh thông thuật Chiêm Tinh, tuy rằng Yến Lăng Khanh không hiểu biết sâu rộng về ảo cảnh như Mục Tu, nhưng hắn vẫn biết một chút về tính số mệnh.
Hắn đơn giản suy luận một chút, ánh mắt khẽ thay đổi, vậy mà trực tiếp ngồi xuống không còn che giấu vết thương của mình nữa, từ túi trữ vật lấy ra linh dược ăn vào để chữa trị thương thế.
Mục Tu cau mày tính thêm lần nữa, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Lâm Thời Chiêu rút linh thức trong ảo cảnh về rồi? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn chắc chắn hư không có thể giết chết bọn họ hay sao?
… Không đúng, cậu ta khá hiểu người này, cũng biết hắn không phải hạng người sẽ để lại cho người ta một cơ hội sống sót.
Trừ phi… trừ phi vết thương của Lâm Thời Chiêu đã nghiêm trọng tới mức không thể duy trì ý thức ảo cảnh đi đuổi giết bọn họ.
Mục Tu nheo mắt: “Đại sư huynh hại ta rơi vào cảnh này, không lẽ huynh không thấy áy này chút nào sao? Nếu lời đại sư huynh nói là thật thì huynh còn trị thương làm gì? Chờ chết cùng sư đệ không phải tốt hơn hay sao. Cho dù bây giờ có chữa khỏi vết thương, chờ Lâm Thời Chiêu hồi phục thì ý thức ảo cảnh sẽ rục rịch quay lại, chết hay không chỉ là vấn đề thời gian.”
“Dù có phải chết tại đây, chỉ cần chết muộn hơn Mục sư đệ một chút thì ta cũng thấy mãn nguyện rồi.”
Yến Lăng Khanh nhẹ nhàng nói, linh kiếm bên hông tùy thời sử dụng mà bay vụt lên không trung, mũi kiếm sắc bén chỉ vào Mục Tu: “Huống hồ, giữa ta và Mục sư đệ, còn một món nợ lớn chưa tính. Đã gặp nhau hôm nay, vậy thì giải quyết một thể cho xong đi.”
“… Phải vậy không?”
Mục Tu cười khẩy, bàn tay nắm chuôi kiếm dùng sức rút kiếm ra, chỉ về phía Yến Lăng Khanh: “Mấy tháng không gặp, chỉ sợ sư huynh vẫn chưa biết tu vi của ta đã tiến bộ rất lớn. Tuy rằng ra không muốn chỉ kiếm về phía sư huynh, nhưng quả thật giống như sư huynh nói, giữa ta và sư huynh thật sự có một món nợ lớn… còn chưa kịp tính đâu.”
Tại trường đấu võ trên đỉnh Thiên Cung.
“Lần hỗn chiến này với Hoa gia bọn ta chỉ là chuyện nhỏ! Ngươi nói đúng không đồ ngốc… khụ, Diệp Kính Tửu?”
Liếc thấy ánh mắt của huynh trưởng nhà mình, Hoa Linh ho khan vội vã sửa miệng: “Tóm lại cuộc hỗn chiến này không có gì khó cả! Lần trước ta chỉ mới là sơ kỳ Trúc Cơ cũng có thể nhẹ nhàng qua được ải này đấy thôi.”
Diệp Kính Tửu cười cười, cậu nhìn về phía phái Tiêu Dao một lúc lâu nhưng chỉ thấy có mình Uông Phương tới.
Hoa Bất Tiếu đứng bên cạnh đè nửa cánh tay lên vai cậu. Diệp Kính Tửu cảm thấy vai mình chợt nặng trĩu bèn ngẩng đầu, thấy Hoa Bất Tiếu đang rũ mắt nhìn mình, ánh mắt đong đầy ý cười: “Nhìn gì thế?”
“… Không nhìn gì cả.”
Bầu không khí kỳ lạ khiến Diệp Kính Tửu đứng ngồi không yên, cậu chuyển mắt sang nhìn nơi khác, ho khẽ một tiếng rồi nói: “Vậy, ta qua phái Tiêu Dao một lát.”
“Ừm…”
Cậu vừa dứt lời thì cánh tay đang khoác đang vai cậu càng nặng hơn, sau đó một hơi thở nóng rẫy phả vào vành tai, giọng nói trầm thấp thong thả nhưng vô cùng dụ hoặc vang lên: “Chúng ta mới gặp nhau không lâu, ta muốn được ở cùng ngươi thêm một lát nữa, không đi không được… sao?”
Vừa dứt lời Diệp Kính Tửu đã cảm thấy vành tai bị một thứ ấm áp vừa ướt vừa mềm liếm láp.
“… Đừng!”
Trình độ “trà xanh” cao thâm như thế, rõ ràng là chiêu công kích của Hoa Bất Tiếu khiến Diệp Kính Tửu không thể chống đỡ nổi. Cậu đành lựa chọn cách chạy trốn, vội vàng tránh thoát khỏi trói buộc của Hoa Bất Tiếu. Hai vành tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng, ba chân bốn cẳng chạy tới phái Tiêu Dao: “Ta đi một lát rồi về ngay!”
Diệp Kính Tửu bước nhanh gần như chạy tới phái Tiêu Dao, lúc này cậu mới thở phào một hơi, trở về trạng thái bình thường.
Hoa Linh vừa nãy còn hăng hái lên tiếng ủng hộ sĩ khí, giờ đã câm như hến, nàng nhìn thiếu niên áo xanh chạy chối chết rồi quay sang nhìn huynh trưởng nhà mình vừa hờ hững rút tay về, há hốc miệng một lúc lâu: “Ca… thủ đoạn của huynh thật lợi hại.”
Hương trà đậm đặc, đúng là cái mùi quen thuộc kia, thơm nức mũi.
Ca ca tao nhã liếc nhìn nàng một cái: “Chuẩn bị chiến đấu cho tốt. Nếu hôm nay thua trận hỗn chiến thì sau này đừng nói với ai là ta là ca của muội.”
“Muội…” Hoa Linh muốn cãi lại, song dưới ánh mắt nghiêm nghị của ca ca, lại ngoan ngoãn gật đầu: “Muội biết rồi.”
Tiểu cô nương ỉu xìu cụp mắt đi chuẩn bị cho trận đấu, chưa đi bao xa đã nghe thấy tiếng cười khẽ quen thuộc: “Sau này học hỏi ca ca của muội thêm chút đi.”
Hoa Linh: “…”
Gì đây? Sao lại có dáng vẻ đắc ý, như kiểu di nương vừa được thăng lên làm chính thất thế này?
Eo ơi.
*
Bên này, Diệp Kính Tửu đi tới bên cạnh cô nương áo đỏ có khuôn mặt vô cùng diễm lệ. Cậu nhìn lướt qua phía sau cô nương đó, thấy không có người mình muốn gặp thì ho khẽ một cái, ngượng ngùng nói: “Cái đó…”
Uông Phương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hờ hững, cướp lời cậu một cách thản nhiên: “Người ở phía sau kìa.”
“À… khụ, được rồi.”
Đối mặt với mẹ vợ, đặc biệt là phiên bản phiên bản mẹ vợ khi trẻ tuổi còn đang hiểu lầm mình là tình địch, cho dù người nọ chỉ là ảo giác do ảo cảnh dựng nên thì Diệp Kính Tửu vẫn cảm thấy xấu hổ cực độ.
Tuy nhiên khi nghe thấy hai người họ không sao, lòng cậu vẫn yên tâm hơn một chút. Đang đứng trước mặt Uông Phương nên cậu không tiện nói về Yến Đình Vân. Cậu hơi dừng một lát mới hỏi: “Uông cô nương, mấy hôm trước ta nghe nói sư… Sầm Lan bị thương, không biết bây giờ đã tốt lên chưa?”
Uông Phương bày ra vẻ mặt “biết ngay ngươi sẽ hỏi cái này”, nàng rũ mắt nghịch móng tay của mình, nói: “Tảng băng chết tiệt kia đã khỏi hẳn,chẳng có việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi.”
“À… được, vậy cảm ơn.” Diệp Kính Tửu ngượng ngùng gật đầu, lên tiếng chào tạm biệt nàng.
Cậu vừa xoay người thì giọng của thiếu nữ phía sau đã vang lên: “Ta ghét nhất là loại người một chân đạp hai thuyền, đứng núi này trông núi nọ. Diệp Kính Tửu, dù Sầm Lan thích ngươi thì ngươi cũng không thể quá đáng được. Mau chóng đưa ra lựa chọn đi. Mặc dù quan hệ của ta với y không tốt, nhưng tốt xấu gì y cũng là đệ tử trong phái bọn ta. Nếu ngươi dám phụ bạc y thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Diệp Kính Tửu dừng bước, cậu nghe thấy lời của Uông Phương xong thì lòng có cảm giác kỳ lạ. Nhưng cảm giác khó chịu ấy không khiến cậu suy nghĩ lâu. Cậu nhìn Uông Phương, vẻ mặt thiếu nữ lúc này rất kiên định, ngũ quan diễm lệ không chút ý cười, hiển nhiên đã ôm quyết tâm nói được phải làm được.
… Hóa ra sư tôn cũng có lúc được bằng hữu quan tâm như thế.
Mặc dù bị người ta nói một chân đạp hai… ừm, tạm thời coi là hai chiếc thuyền, thì cũng hơi xấu hổ, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn ổn định tại tâm trạng, giọng điệu vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc đáp lời nàng: “Uông cô nương cứ yên tâm, ta không có sở thích đùa bỡn tình cảm của người khác.”
Uông Phương nheo mắt, vẻ mặt vẫn như cũ: “Tốt nhất là vậy.”
Thiếu niên này có quan hệ mờ ám với thiên chi kiêu tử nổi bật nhất môn phái họ, lại có quan hệ nhập nhằng với đệ tử đứng đầu Hoa gia. Dĩ nhiên Uông Phương sẽ không dễ dàng tin vào lý do mà Diệp Kính Tửu giải thích.
Nàng nhìn thiếu niên vừa chào tạm biệt rồi rời đi xa, suy nghĩ không khỏi trôi dạt về phương nào.
Nếu là Yến Đình Vân… thì nàng còn có thể nói chuyện phiếm cùng, còn ở chung với tảng băng chết tiệt kia thì chán muốn chết.
*
“Tùng…”
“Trận hỗn chiến nghìn người, chính thức bắt đầu!”
Khi trọng tài trên sân đấu vừa ra lệnh, lôi đài khổng lồ ở trường đấu võ lập tức tràn ngập bụi mù, đủ loại thuật thức đồng loạt lóe lên trên lôi đài. Tình cảnh trở nên vô cùng kịch liệt, tiếng đánh nhau tiếng chiêng trống ồn ào náo động, tiếng đao kiếm đua nhau vang lên, tia lửa bắn tung tóe. Chỉ trong chớp mắt, đã có người bị đánh rơi ra khỏi lôi đài, bất tỉnh nhân sự.
Diệp Kích Tửu nghênh đón đòn tấn công của đối thủ, trong đại hội lần này cậu được coi là người nổi bật, được xem là ứng cử viên sáng giá cho ngôi đầu bảng, nên có không ít người ngứa tay tìm đến khiêu chiến.
Nhưng chênh lệch giữa thực lực không phải một sớm một chiều có thể bù đắp, Diệp Kính Tửu không tốn quá nhiều công sức để đối phó với họ. Cậu vừa ngưng tụ thuật pháp hệ thủy tấn công về phía đối thủ, vừa suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi với Uông Phương.
Lời nói của Uông Phương khiến cậu nghe xong cảm thấy rất kỳ lạ, càng nghiền ngẫm nghĩ kỹ càng thấy kỳ quái hơn. Theo cách nói của đại sư huynh sau vài lần vô ý tiếp xúc, rõ ràng Uông Phương đã phát hiện ra quan hệ của cậu và đại sư huynh không hề bình thường. Nhưng lần này gặp Uông Phương lại không bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống cậu, trái lại tựa như người đứng ngoài quan sát không chút liên quan gì.
Nếu thật sự muốn vì sư tôn mà đòi lại công bằng, thì việc hoàn toàn không nhắc đến “Yến Đình Vân” lại quá mức kỳ lạ. Như thể… như thể hoàn toàn không biết gì về quan hệ của “Yến Đình Vân” với cậu vậy.
Sao có thể thế được… có lẽ là do cậu nghĩ nhiều…
“Xem kiếm!”
Một giọng nói vang dội đột nhiên xuất hiện, Diệp Kính Tửu ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân xa lạ đang dùng kiếm đâm về phía cậu.
Diệp Kính Tửu phản ứng nhanh nhẹn lập tức đỡ lấy đòn tấn công của đối phương, lúc hai bên đang giằng co, nam nhân kia cười nói: “Diệp đạo hữu, ngươi nên nhớ đây là hỗn chiến, đối thủ của ngươi không chỉ có một. Nếu đứng đây thất thần mà bị người ta đào thải thì thật đáng tiếc.”
“Vậy sao?”
Diệp Kính Tửu nhếch môi cười, thân kiếm trong tay lập tức phủ kín băng sương, lưỡi băng sắc bén bắn thẳng về phía đối phương: “Nhưng hình như ngươi không đủ tư cách.”
“Phịch…”
Nam nhân không phản ứng kịp bị lưỡi băng đâm thủng người, trượt chân ngã văng xuống lôi đài. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên mặc y phục xanh có khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo đang lạnh nhạt liếc hắn, sau đó xoay người tiếp tục chiến đấu.
“Chết tiệt…”
Không rõ Hoa Bất Tiếu và Hoa Linh đã đi tới nơi nào trên lôi đài khổng lồ, nhưng Diệp Kính Tửu cũng không lo lắng gì hai người họ.
Khoảng mười lăm phút sau, số người trên đài đã không còn đông đúc như lúc đầu nữa. Khi Diệp Kính Tửu giao chiến với người khác thì lơ đễnh nhìn thấy bóng dáng Sầm Lan. Y cũng nhìn thấy cậu, thiếu niên xuất sắc mang khí chất lạnh lùng hơi ngẩn người, muốn vượt qua đám người để tiến về phía cậu.
Diệp Kính Tửu hơi căng thẳng, vô thức tăng tốc độ giao chiến với đối thủ, đánh bay người ta xuống đài. Sau đó cậu cũng đi về phía Sầm Lan, không biết y đã lao vào giao thủ với một thiếu niên khác mà cậu rất quen thuộc từ khi nào. Từng chiêu từng thức của hai người đều mang sát ý, linh lực chấn động dữ dội. Những người xung quanh lập tức tránh xa, tạo thành một khoảng trống giữa hai người.
Diệp Kính Tửu: “…”
Hai người này đang làm gì vậy?
Đúng vậy, người ngăn cản Sầm Lan, đang giao chiến với y chính là Hoa Bất Tiếu – đệ tử đứng đầu Hoa gia vừa rồi vẫn còn dây dưa ái muội với Diệp Kính Tửu.
“Nghe nói vừa rồi ngươi bị thương rất nghiêm trọng? Còn hôn mê bất tình?”
Hoa Bất Tiếu cười khẽ, Ma Tán thoáng cái đã đâm thủng mặt đất nơi Sầm Lan vừa đứng. Hắn tiếc nuối rút Ma Tán về, trong mắt đầy rẫy vẻ châm chọc: “Thật mất mặt, Sầm Lan.”
Ánh mặt Sầm Lan lạnh lùng, y siết chặt linh kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo thấu xương vẫn còn vết máu lưu lại trong trận đấu vừa rồi. Y không có ý định đánh với người yếu hơn, chỉ vung kiếm vẩy máu ngay trước mặt Hoa Bất Tiếu, lạnh nhạt nói: “Lắm lời.”
“Ngươi chê ta lắm lời?” Hoa Bất Tiếu nhướng mày căng Ma Tán, hắn liếc mắt nhìn người bên phải phía sau, thoáng thấy thiếu niên đang ngạc nhiên nhìn hai người họ thì cười khẩy: “Nhưng cố tình lại có người… cực kỳ thích bộ dạng này của ta. Lần nào thấy cũng cực kỳ xấu hổ, khiến người ta thấy đáng yêu vô cùng.”
“U u u u! U u u u u u u u! (Sư tổ! Đánh chết hắn! Đánh chết tên ma khốn kiếp này đi! Vậy mà hắn ta dám khiêu khích ngài!)”
Người giấy nhỏ trốn trong túi trữ vật suýt nữa bị tên ma khốn kiếp kia làm tức đến hôn mê, nếu nó mà không bị quy tắc trong ảo cảnh hạn chế không thể nói thành lời thì nó đã gào lên mắng tên ma đầu chó chết kia ba trăm hiệp từ lâu rồi!
Đẳng cấp trà xanh của tên ma đầu chó chết này chắc mãn cấp rồi ha! Nói nghe mà mắc ói!
Nó nói gì không ai nghe hiểu được, ngay cả Sầm Lan tự tay gấp ra cũng không biết nó đang nói cái gì. Nhưng giống người giấy nhỏ, hiển nhân Sầm Lan cũng bị lời khiêu khích của Hoa Bất Tiếu chọc tức.
Trong lòng y nổi giận, sát ý ngưng tụ quanh thân kiếm, tấn công về phía Hoa Bất Tiếu đang làm ra vẻ muốn giao chiến. Giọng nói lạnh thấu xương vang lên: “Chỉ dựa vào ngươi?”
“Chỉ dựa vào ta.”
“Oành…”
Diệp Kính Tửu: “…”
Hai cái người kia đang làm gì thế?
Đương nhiên cậu sẽ không ngốc tới mức cho rằng Hoa Bất Tiểu chỉ đơn thuần đi tìm Sầm Lan rồi nói: “Xin chào Sầm đạo hữu, chúng ta luận bàn một lát đi.” Sau đó hai người sẽ chỉ hòa bình so tài với nhau xong rồi thôi.
Tư thế hiện giờ của họ hiển nhiên là muốn đánh một trận sống mái, phân rõ thắng bại.
Trước tiên phải tách hai người họ ra.
“Nè, đợi đã, đợi đã…”
Một bóng người cao lớn nhẹ nhàng chặn đường Diệp Kính Tửu, Liễu Khuê Dao mang theo ý cười quơ tất chân trong tay với cậu: “Kính Tửu, đêm qua người chạy đi hoảng hốt quá nên bỏ quên đồ này, ta mang đến trả cho ngươi.”
“…”
Diệp Kính Tửu cứng đờ người, cậu mím môi lờ đi đồ trong tay Liễu Khuê Dao, nói: “Sao ngươi lại qua đây?”
“Ta à? Ừm… tuy rằng hơi tiếc vì bị thua, nhưng chỉ cần dùng một ít thủ đoạn…”
Liễu Khuê Dao ra hiệu bằng tay với cậu, nói: “Sau đó ta được tham chiến tiếp. Không phải tốt quá sao? Ta lại được gặp mặt Kính Tửu rồi.”
Thủ đoạn? Ha, không biết đã có thêm bao nhiêu sinh linh bỏ mạng trong tay gã rồi.
“Hôm qua ta đã nói rất rõ rồi mà?”
Diệp Kính Tửu siết chặt chuôi kiếm, không muốn dây dưa thêm với kẻ trước mặt dù chỉ một giây: “Ân oán giữa ta và ngươi đã hoàn toàn kết thúc, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
“… Ừm, hình như Kính Tửu có nói như vậy. Phải phải.” Liễu Khuê Dao chớp mắt, đầu ngón tay vuốt ve đôi tất trắng sạch sẽ không tì vết, yết hầu khẽ lăn.
Ánh mắt gã bỗng dưng thay đổi, sự biến đổi này vô cùng nguy hiểm. Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã theo bản năng phát ra cảnh báo, lập tức lui lại một bước.
Diệp Kính Tửu nói: “Ngươi…”
“Nhưng mà thúc thúc rất nhớ Kính Tửu.”
Liễu Khuê Dao liếm môi, cặp mắt hồ ly xanh biếc đầy ám muội: “Muốn làm tình với Kính Tửu, muốn nhìn thấy Kính Tửu run rẩy khóc lóc xin tha, muốn chơi hư Kính Tửu, muốn khiến Kính Tửu chỉ biết quỳ dưới đất mút lấy của ta…”
“Vút…” Một đường kiếm sắc bén xé gió lao tới, Liễu Khuê Dạo nhẹ nhàng tránh được, cất tất chân vào trong túi như cất vật quý giá rồi nhấc chân đá linh kiếm chưa kịp rơi xuống đất bay về.
Diệp Kính Tửu rũ mắt nhận lấy kiếm đang bay ngược lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đốt ngón tay Diệp Kính Tửu bóp chặt tới mức tái xanh mới có thể kiềm chế giọng nói không bị run rẩy: “Lúc nào thì ngươi…”
“Ký ức à? Nửa đêm hôm qua, trên đường quay về tìm Kính Tửu.”
Liễu Khuê Dao đưa tay quấn lấy sợi tóc màu lanh nhạt bên tai, cười hờ hững nói: “Hình như Kính Tửu không nhận ra có gì bất thường nhỉ? Một đêm trôi qua, ảo cảnh ngươi đang ở hiện giờ… đã hoàn toàn thay đổi rồi đó nha~”
“Ý ngươi là gì?”
Liễu Khuê Dao cười khẽ, gã vừa định nói chuyện thì nụ cười cứng đờ, trên mặt xuất hiện vẻ bực bội. Gã khoa trương thở dài một hơi trước mặt Diệp Kính Tửu, bất lực xua tay: “Tuy rằng thúc thúc rất muốn nói chuyện nhiều hơn với Kính Tửu, nhưng hoàng đế nhỏ chọc người ghét kia lại đang kiêu căng ngạo mạn sai sử người khác.”
Gã lùi ra sau một bước, trước khi rời khỏi sân thi đầu còn cười tủm tỉm để lại một câu cuối cùng với Diệp Kính Tửu: “Hoàng đế nhỏ đã tỉnh lại rồi. Kính Tửu, mau chuẩn bị sẵn sàng đi nha~”
Thắng bại trong trận thi đấu sắp được quyết định.
“Tùng…”
“Dừng… hỗn chiến kết thúc!”
Liễu Khuê Dao vừa rời đi không bao lâu thì một nghìn người trên sân thi đấu đã giảm mạnh xuống còn trăm người.
Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan còn đang so đấu bất phân thắng bại, so ra thì bộ dạng của Hoa Bất Tiếu thảm hại hơn, mặt mày dính máu, mặt mũi âm u.
Rất hiển nhiên, không có linh khí bản mệnh trong tay thì Hoa Bất Tiếu hoàn toàn bị Sầm Lam áp chế.
Mặt mũi hắn âm trầm trộm nhìn về phía Diệp Kính Tửu, thấy thiếu niên đang cau mày đi về phía họ.
Một bước tới trước mặt, Hoa Bất Tiếu nghe thấy thiếu niên nôn nóng hỏi: “Yến Đình Vân đang ở đâu?”
Yến Đình Vân?
Đương nhiên Hoa Bất Tiếu sẽ không cho rằng mấy lời này đang hỏi hắn, hắn chỉ cảm thấy cái tên Diệp Kính Tửu nói ra vô cùng quen tai, nhưng tạm thời hắn không thể nghĩ ra đó là ai.
Mà thiếu niên mặt lạnh bị hỏi nào đó nghe xong ánh mắt khẽ biến, cau mày hỏi Diệp Kính Tửu: “Sao ngươi lại quen hắn?”
Phản ứng này là sao? Tựa như cậu không nên quen biết Yến Đình Vân vậy?
Diệp Kính Tửu càng cảm thấy không ổn: “Sao ta lại không biết hắn chứ? Không phải hắn cũng tới đây tham gia đại hội võ thuật cùng các ngươi hay sao?”
“Hắn không tới tham gia đại hội lần này!”
Sầm Lan chưa kịp nói gì thì một giọng nữ rõ ràng đã vang lên. Uông Phương nhanh chóng bước tới, vẻ mặt quái lạ: “Sao ngươi lại biết Yến Đình Vân? Hai người các ngươi có quan hệ gì?”
“Không… không phải…”
Vậy đại sư huynh đâu? Đại sư huynh đi đâu rồi?
Mặt Diệp Kính Tửu tái nhợt, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Uông cô nương, lúc trước chúng ta gặp mặt, ngươi nói bọn họ ở phía sau mà…”
“Không phải lúc đó ngươi hỏi Sầm Lan à?”
Uông Phương cau mày, tại sao mới một lúc không gặp mà Diệp Kính Tửu đã như có quỷ bám thân, nói lung tung như vậy?
Không thể nào, chỉ mới qua một đêm thôi mà…
Mới chỉ qua một đêm, tại sao đại sư huynh giống như biến mất hoàn toàn, không một ai nhớ tới hắn?
Trong ảo cảnh mà xảy ra chuyện như vậy, chỉ có một khả năng—
Kẻ bước vào ảo cảnh… đã tử vong.
Hô hấp Diệp Kính Tửu không kiềm được mà rối loạn, cậu nâng mắt nhìn về phía sư tôn hòng nhìn ra được một chút ý đùa giỡn trong mắt y.
Nhưng thiếu niên chỉ gật đầu với cậu, rồi nói: “Trước khi diễn ra đại hội Yến Đình Vân đã bất ngờ bị thương, đúng là không nằm trong danh sách của phái Tiêu Dao.”
“Không… sao có thể…”
“Diệp Kính Tửu, ngươi không sao chứ?”
Hoa Bất Tiếu nhíu mày đỡ thiếu niên bước chân lảo đảo, đôi mắt hạnh to tròn của thiếu niên đang trở nên hoảng loạn, miệng liên tục nói: “Không thể nào… không thể nào được…”
Chỉ một đêm, mới chỉ qua một đêm mà thôi.
Cậu chưa kịp gặp mặt sư huynh, sư huynh không thể nào chết… không thể nào chết được.
“Trận đấu đã kết thúc rồi, mau về thôi—Diệp Kính Tửu! Ngươi định đi đâu vậy?!”
Cánh tay phải của Hoa Bất Tiếu bị thiếu niên dùng sức hất văng, hắn nhìn thiếu niên không màng tới cấm vệ của yêu tộc, dùng linh lực trực tiếp ngự kiếm bay vụt về một phía trong hoàng cung, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn một bóng mờ.
“Sầm Lan! Tảng băng chết kia! Ngươi đuổi theo làm gì?! Không muốn sống nữa à?!”
Sầm Lan phản ứng còn nhanh hơn, lập tức ngự kiếm đuổi theo. Uông Phương vô cùng kinh ngạc, gấp gáp gọi to Sầm Lan hòng ngăn cản hành động vi phạm quy định của y. Nhưng Sầm Lan không nghe lời nàng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Hoa Bất Tiếu cũng ra vẻ muốn đuổi theo, nhưng hắn vừa có động tác đã bị một bàn tay dùng sức kéo lại. Cả người hắn cứng đờ, quay đầu nhìn muội muội ruột đang kéo ống tay áo, nhìn hắn lắc đầu.
“Ca…” Hoa Linh nắm chặt ống tay áo hắn, nói: “Không thể vi phạm quy định được.”
Một khi đánh mất tư cách dự thi thì hai huynh muội họ sẽ trở thành tế phẩm. Ca ca nàng là thiên tài Hoa gia, đệ tử đứng đầu Hoa gia, không thể cứ vậy mà chết trong oan ức được.
Cả người Hoa Bất Tiếu cứng đờ, không hất tay Hoa Linh ra. Hắn rũ mắt, ánh mắt tối tăm không rõ.
Không thể làm như vậy, một khi đã làm ra chuyện này thì Hoa gia sẽ đánh mất tư cách dự thi, hắn và muội muội sẽ bị dâng lên làm tế phẩm cho yêu hoàng.
Mà hắn mới chỉ tới tu vi Kim Đan, không thể dựa vào sức một người ngăn cảnh bi kịch phát sinh. Hắn cũng không thể trơ mắt nhìn muội muội chết cháy trong ngọn lửa tế lễ cùng mình.
Nhưng mà…
“Chắc chắn tên tiểu tử ngốc kia sẽ không sao đâu.”
Giọng Hoa Linh đầy vẻ không chắc chắn, nàng gật đầu tựa như muốn kiên định với quyết định của mình, không ngừng lặp đi lặp lại nói với huynh trưởng: “Ca, chắc chắn hắn sẽ không sao.”
Không vâng theo quy tắc của Yêu Hoàng trên đỉnh Thiên Cung, ngự kiếm phi hành khiêu chiến hoàng uy, ai cũng biết đó là lấy trứng chọi đá.
Hoa Bất Tiếu không hiểu tại sao vừa kết thúc trận đấu, Diệp Kính Tửu lại như bị kích động điều gì, hoàn toàn coi thường luật lệ nghiêm ngặt của hoàng cung, xông qua sự ngăn cản của vệ binh liều mạng chạy lao ra.
Nếu hắn không vướng bận gì, tất nhiên có thể theo cậu cùng tiến cùng lùi.
… Nhưng hắn không thể.
Hoa Bất Tiếu nhắm mắt lại, giữa khung cảnh hỗn loạn ồn ào, hắn chọn đứng yên tại chỗ.
*
“Diệp Kính Tửu!”
Tại đình hóng gió, cuối cùng Sầm Lan cũng đuổi kịp bước chân của thiếu niên. Y thở mạnh một hơi bước tới bên cạnh thiếu niên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“… Sư tôn, không thấy đại sư huynh đâu cả.”
Gió thổi khẽ qua, trong đình hóng gió trống không không một bóng người. Thiếu niên chậm rãi khom người ôm đầu gối, nghẹn ngào từng chữ: “Ta không tìm thấy huynh ấy.”
“Phải làm sao bây giờ? Sư tôn? Ta phải làm sao bây giờ?”
“Sư huynh… không thấy đâu nữa rồi.”
[Lời tác giả muốn nói:]
Đồ ngốc! Dĩ nhiên đại sư huynh chưa chết đâu~ đang ở chỗ khác khẩu chiến với cún con Mục kìa~