Lazy Truyện
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
Sign in Sign up
Sign in Sign up
  • Trang Chủ
  • Nhóm Dịch
  • Đăng Truyện
  • Hợp Tác
  • Group FB
  • Manhwa
  • Manhua
  • Manga
  • Videos
  • Raw
Fanpage Nhà LazyKids

[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 87

  1. Home
  2. [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
  3. Chương 87 - Gả đi
Prev
Next

“Này này, tin mới nhất đây! Nghe nói thiếu niên họ Diệp mà người đứng đầu Hoa gia đưa đến đã bị người của Yêu Cung bắt đi rồi!”

“Cũng đoán được kết quả này mà, từ lúc đại hội võ lâm bắt đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy có tu sĩ Nhân tộc dám ngự kiếm phi hành trên đỉnh Thiên Cung!”

“Thế thì ngươi còn non lắm, ta từng thấy vài lần Nhân tộc vi phạm luật lệ của đỉnh Thiên Cung rồi, nhưng bọn họ thường bị thị vệ Yêu Cung giết ngay tại chỗ, làm gì có chuyện bị áp giải về Yêu Cung? Kỳ lạ thật…”

“Đúng là kỳ lạ, nghe nói kẻ cầm đầu vụ này chính là thiếu niên Nhân tộc đã thay mặt Yêu Hoàng đọc diễn văn vào ngày khai mạc đại hội võ lâm.”

“Là Thẩm Chi sao? Truyền nhân đời thứ mười chín của Thần Y Cốc lại cam tâm làm tay sai cho Yêu tộc, đúng là mở mang tầm mắt.”

“Nói chung, chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Ta thì thấy, thân phận của cái người mà đại sư huynh Hoa gia đưa đến kia e rằng không đơn giản như chúng ta tưởng…”

Ngày thứ hai sau khi Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi dẫn đi, đại hội võ lâm vẫn diễn ra như bình thường.

Thông thường vào ngày thi đấu, bầu không khí luôn nghiêm túc và trang trọng, nhưng hôm nay lại vì sự việc xảy ra hôm qua mà xôn xao khắp nơi. Không ít người đưa mắt nhìn về phía Hoa Bất Tiếu và những người đi cùng hắn đang chờ thi đấu ở góc sân.

Vị công tử phong lưu tuấn tú thường ngày giờ mặt không chút cảm xúc, mặc kệ ánh mắt dò xét xung quanh, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng của hắn chạm vào đám đông, những lời bàn tán rôm rả ban nãy lập tức lắng xuống.

So với bọn họ, đám đệ tử Hoa gia càng cảm nhận rõ rệt hơn áp suất thấp từ vị sư huynh của mình, ai nấy đều âm thầm kêu khổ.

Một đêm qua đi, đôi mắt mắt Hoa Linh sưng đỏ, giọng nói khàn đi vì nghẹn: “Ca, đợi sau khi trận đấu hôm nay kết thúc, hai ta đến Yêu Cung hỏi thăm đi. Tiểu tử ngốc kia chắc chắn không sao đâu.”

Nhưng vị huynh trưởng từ trước đến nay luôn ngả ngớn lại không đáp lời nàng. Đôi tay thiếu niên siết chặt cán linh tán, từng sợi linh văn vốn bình lặng trên bề mặt chiếc ô nay lại loạn xạ, vặn vẹo như có linh trí.

Ba trận.

Chỉ còn ba trận đấu nữa, đại hội võ lâm sẽ chính thức kết thúc.

Diệp Kính Tửu không có mặt, hắn sẽ đấu với Sầm Lan ở trận chung kết, phần thắng thuộc về ai vẫn chưa thể định được.

Chỉ cần giành được quyền miễn hiến tế lần này, khi tròn mười tám tuổi, hắn và muội muội ruột sẽ không còn phải lo lắng, không cần chịu sự ràng buộc của gia tộc nữa.

Nếu không phải vì lý do đó, thì khi Diệp Kính Tửu liều lĩnh ngự kiếm phi hành hôm qua…

Lẽ ra hắn đã phải đi cùng cậu rồi.

“Ca?”

Hoa Linh nắm lấy cánh tay hắn, lay mạnh một cái: “Ca có nghe bọn họ nói không? Tiểu… Diệp Kính Tửu hiện đang ở Yêu Cung, còn ở cùng với tên thần y kia! Chắc chắn hắn sẽ không chết đâu! Ca đừng… đừng như vậy nữa…”

Nói đến đây, nàng cắn mạnh môi mình.

Ca ca ruột của nàng đã không nói một lời nào kể từ hôm qua, cả người như mất hết tinh thần. Tất nhiên nàng biết rõ nguyên do, Diệp Kính Tửu là người bạn đầu tiên trong đời nàng, tuy không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên vi phạm luật lệ của Yêu Cung, nhưng nàng cũng rất muốn đuổi theo cậu, ngăn cản đối phương làm điều dại dột.

Nếu không phải vì thân phận tế phẩm, nếu không phải vì sợ huynh trưởng mất mạng trong cuộc đấu đá gia tộc vô nghĩa này, nàng cũng sẽ…

“Sao lại không nghe thấy tin tức của Sầm Lan?”

Huynh trưởng đột nhiên mở miệng hỏi nàng, Hoa Linh sửng sốt, đầu óc nhất thời không kịp phản ứng: “Sầm… Sầm Lan? Chuyện này liên quan gì đến tên mặt lạnh đó?”

Ánh mắt huynh trưởng chợt ghim chặt trên người nàng, khiến lòng nàng run lên.

“Ca, sao vậy? Sao ca lại đột nhiên nhắc đến y? Y đâu có tham gia đại hội võ lâm lần này chứ?”

“…”

Nàng nhìn vẻ mặt của huynh trưởng từ đờ đẫn chuyển thành nghi hoặc, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại.

Huynh trưởng trầm ngâm: “Là ta nghĩ quá nhiều rồi.”

Quy tắc của ảo cảnh đang lặng lẽ thay đổi tất cả.

Là một cao nhân đỉnh cấp tinh thông pháp tắc của tinh thần và ý thức, để ngăn cản sự thức tỉnh của ma tôn, có thể nói hắn đã tiêu hao gần một nửa linh lực của ảo cảnh này.

Sự kinh ngạc và hoài nghi trong khoảnh khắc đó đã bị sức mạnh của pháp tắc xóa bỏ trong giây lát.

Trận đấu đôi của đại hội võ lâm chính thức khai mạc dưới sự quan sát của Ma Nhãn Thiên Cung.

Hoa Bất Tiếu bước vào sàn đấu, bung ra linh tán trong tay, những đường linh văn ẩn chứa sát khí, sống động trên mặt dù.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, biết rằng sau trận đấu này, sẽ không còn thiếu niên nào chờ đợi hắn nữa.

Đối thủ trước mặt đã sẵn sàng xuất chiêu, sắc mặt hắn bình thản, giọng điệu lạnh nhạt cất lên: “Bắt đầu đi.”

***

Một luồng sáng trắng lóe lên trước mặt. Khi tầm nhìn khôi phục, cảnh tượng hiện ra chính là phố thương mại náo nhiệt của thành Phù Tri.

Diệp Kính Tửu thoáng sửng sốt, cậu xác nhận đi xác nhận lại chuyện mình vừa từ Yêu Cung đến thẳng phố thương mại của thành Phù Tri, nhưng vẫn cảm thấy khó tin.

Suốt dọc đường đi, các tòa lầu cao của thành Phù Tri đều được cột những dải lụa đỏ, kéo dài đến tận đỉnh Thiên Cung cao vút tận mây xanh.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy vô số dải lụa đỏ nối liền với đỉnh Thiên Cung, rồi lại kéo dài đến nơi xa không thấy điểm cuối.

Hỏi thăm một người qua đường, Diệp Kính Tửu mới biết nguyên nhân của những dải lụa đỏ này: Chúng được dùng để nghênh đón lễ cưới của Yêu Hoàng.

“Những dải lụa đỏ này không phải vật bình thường đâu, mà là linh khí do tộc Xích Luyện ở Nam Hải chế tạo, gọi là Hồng Ti Phưởng. Lấy đỉnh Thiên Cung làm điểm xuất phát, chúng có thể dựa vào tu vi linh lực mà kéo dài đến các thành bang khác. Đến lúc đó, những cung nữ được dâng lên cho Yêu Hoàng bệ hạ sẽ bước lên những dải lụa này, do thị vệ Yêu Cung hộ tống đến đỉnh Thiên Cung! Nói thật, ngoài Yêu Hoàng bệ hạ ra, e rằng không một tu sĩ nào có thể sử dụng linh khí theo cách này!” Một vị Thương nhân Thỏ yêu tốt bụng giải thích.

Chuyện đến đây, kết hợp với câu “thời thế sẽ thay đổi” của Thẩm Chi trước đó, trong trong lòng Diệp Kính Tửu bỗng dấy lên một suy đoán.

Cậu hít một hơi thật sâu, nỗ lực giữ vẻ mặt mình có vẻ bình tĩnh, rồi hỏi: “Xin hỏi, từ lúc Yêu Hoàng bệ hạ tổ chức đại hội võ lâm đến giờ… Đã qua bao lâu rồi?”

“Hả? Câu hỏi này của ngươi cũng lạ thật đấy.”

Thương nhân Thỏ yêu ngạc nhiên đáp: “Từ lần đại hội võ lâm lần trước đã nửa năm rồi… Ngươi là Nhân tộc phải không? Có phải muốn hỏi chuyện tế phẩm không? Nghe nói tế phẩm lần này là người của Hoa gia, trùng hợp rơi đúng vào ngày tế lễ, vậy nên bọn họ sẽ cùng cung nữ tiến vào đỉnh Thiên Cung.”

“… Hoa gia ư?”

“Đúng vậy, chính là thế gia nổi danh trong Nhân tộc đó.”

Thương nhân Thỏ yêu gật đầu: “Phải nói là trận chung kết lần đó chẳng có gì đặc sắc, hoàn toàn là một trận áp đảo. Nếu không phải thiếu niên Hoa gia đột nhiên ngất xỉu, thì quán quân cũng chẳng đến lượt gã nhân tộc bị đánh đến nửa sống nửa chết kia. Nói đi cũng phải nói lại, thật đáng tiếc…”

Thương nhân Thỏ yêu còn muốn nói thêm, nhưng thiếu niên Nhân tộc xinh đẹp trước mặt lại chỉ khẽ gật đầu cảm ơn rồi rời đi, dáng vẻ trông có chút nặng nề.

“Đúng là kỳ lạ thật…” Thương nhân Thỏ yêu lắc đầu.

Diệp Kính Tửu đã từng nghe câu chuyện về người tiều phu Vương Chất:

Tiều phu Vương Chất ra ngoài đốn củi, trong núi sâu vô tình gặp được mấy đứa trẻ đang đánh cờ. Ông ta dừng lại xem một chút, đợi đến khi hoàn hồn, cán rìu đã mục nát, thế gian cũng đã thay đổi trăm bề.

Trước đây khi nghe câu chuyện này, cậu chỉ thấy kỳ lạ và diệu kỳ mà thôi. Giờ đây tự mình trải qua, ngược lại cậu thấm thía sâu sắc sự mờ mịt và bất lực của người tiều phu đó.

Nhưng cái cảm giác mờ mịt đến nản lòng này đã trải qua nhiều lần như vậy, Diệp Kính Tửu đã không còn cảm thấy hoảng loạn nữa.

Cậu chỉ thầm nghĩ quả nhiên là như thế, không hề do dự gì thêm, cậu lập tức đi về thành bang nơi Hoa gia tọa lạc.

Trước khi chia tay Thẩm Chi, câu nói cuối cùng của đối phương không nghi ngờ gì đã thắp lên tia hy vọng trong lòng Diệp Kính Tửu.

Thế nhưng khi tỉnh táo lại, Diệp Kính Tửu nhận ra rằng ngoài bản đồ sao ra, cậu không còn cách nào khác để thăm dò huyền cơ của ảo cảnh này nữa. Là một kẻ ngoài cuộc bước vào thế giới nơi đây, dù đã kế thừa ký ức và tu vi của nguyên thân, nhưng một khi đụng đến những đạo lý thâm sâu của giới tu hành, có thể nói là cậu hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Tính theo thời gian, dù có cộng cả những ngày tháng đã trải qua trong ảo cảnh, thì Diệp Kính Tửu đến thế giới này cũng mới hơn nửa năm. Muốn cậu nắm bắt những tri thức và kinh nghiệm mà những người tu tiên tích lũy qua bao năm tháng, thì đúng là quá sức.

May mắn thay, sau khi hỏi rõ những biến đổi của ảo cảnh trong nửa năm qua, trong lòng Diệp Kính Tửu ít nhiều đã có vài suy đoán.

Người bị Hoa Bất Tiếu đánh bại thảm hại trong lời Thỏ yêu nọ, chắc chắn không thể là sư tôn.

Dù chưa rõ nguyên nhân biến mất của một người khác trong ảo cảnh, nhưng dựa vào sợi dây liên kết yếu ớt từ dấu ấn thần thức và lời Thẩm Chi nói, lúc này Diệp Kính Tửu có thể khẳng định rằng, sư tôn rất có khả năng đã gặp phải tình huống tương tự như đại sư huynh, bị ảo cảnh xóa đi dấu vết.

Còn về chuyện Hoa gia hiến tế…

Dường như bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng Hoa Linh cười hì hì gọi cậu, nài nỉ cậu đá cầu cùng nàng, hay là những quan tâm thầm lặng của Hoa Bất Tiếu…

Bất kể trước khi bước vào ảo cảnh, Diệp Kính Tửu có bao nhiêu địch ý với ma tôn, nhưng trong ảo cảnh này, huynh muội Hoa gia đã giúp đỡ cậu rất nhiều.

Họ là bạn bè, là đồng đội.

Chính vì thế, cho dù hiểu rõ đây chỉ là những ký ức sinh ra từ ảo cảnh, cậu vẫn không cách nào khống chế được bước chân mình, thay vì lựa chọn ngồi yên trong thành Phù Tri đợi đến ngày bản đồ sao báo hiệu.

Bây giờ, cậu đã không còn là cậu của ngày trước nữa. Cậu đã có thể tự mình đưa ra nhiều quyết định.

Ví dụ như, đi cứu lấy những người bạn có khả năng rơi vào nguy hiểm của mình.

***

… Đau.

Cơn đau lan tràn khắp toàn thân, cộng thêm cái lạnh thấu xương khiến mọi thứ trước mắt hắn vặn vẹo tan chảy.

Ngày thứ hai mươi tám.

Hắn nhớ rõ ràng như vậy, đôi mắt phủ đầy tơ máu tràn ngập hận ý.

Hắn dốc sức giằng co với sợi xích cắm sâu vào cơ thể mình, đầu xích xuyên qua da thịt, móc chặt lấy đốt sống của hắn, để lại những vết sẹo xấu xí gai mắt. Ngón tay vốn thon dài xinh đẹp giờ đã biến dạng méo mó, móng tay dính chặt vào da thịt bị lật ra ngoài, lẫn máu thịt nhầy nhụa. Khi hắn lại vùng vẫy dữ dội một lần nữa, tiếng xích loảng xoảng vang vọng, rơi xuống hồ băng đã ngập đến lồng ngực hắn.

Một lần, lại một lần nữa.

Hắn không sợ đau, cũng không biết mệt mỏi, cứ thế lặp đi lặp lại. Linh lực ngưng tụ đánh thẳng vào đầu xích, thế nhưng sợi xích không hề có chút lay chuyển.

Tiếng xích thanh thúy va vào nhau vang vọng trong khắp nhà lao dưới nước trống trải.

“Gia chủ thật nể tình khi từ bỏ chuyện biến ngươi và muội muội ruột của ngươi thành tế phẩm đấy. Nhưng mà Hoa gia đường đường có ngươi làm trưởng tử, ngươi lại nhất quyết vào nhà lao này chịu phạt, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?”

Sau khi chào hỏi thị vệ Hoa gia canh giữ nhà lao dưới nước, Phùng trưởng lão vuốt chòm râu của mình, cười ha hả bước đến bên ngoài hồ băng.

“…”

Tiếng xích vùng vẫy dữ dội bỗng nhiên trở nên im bặt.

Sau một hơi thở dài đằng đẵng, Hoa Bất Tiếu chậm rãi ngẩng đầu lên. Những lọn tóc ướt đẫm bết lại với máu, che phủ tầm mắt của hắn. Đôi con ngươi sâu thẳm của thiếu niên giờ chỉ còn lại một mảnh chết lặng.

Hắn lên tiếng, giọng nói khàn đặc khó nghe vì đã gào thét quá lâu và thiếu nước trầm trọng:

“Linh Nhi… đang ở đâu?”

Phùng trưởng lão nhìn thiếu niên đang bị giam giữ giữa nhà lao, ý cười càng sâu hơn. Ông ta vuốt râu, tỏ vẻ hiền lành mà nói: “Ngươi hỏi Tiểu Linh à? Mấy ngày nay nàng bận bịu may gấp hỉ phục, cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Giờ chắc nàng đang thử đồ đấy.”

Nói đến đây, Phùng trưởng lão không khỏi tặc lưỡi hai tiếng: “Nếu không phải trước đây ngươi tự ý xé nát hỉ phục, còn định dụ dỗ tân nương của Yêu Hoàng bỏ trốn, thì đâu đến nỗi làm cả Hoa gia phải nháo nhào lên như thế. Nếu không nhờ Tiểu Linh quỳ xuống ôm chân gia chủ cầu xin cho ngươi, quỳ đến mức đầu gối rướm máu, thì e rằng hai người các ngươi đã sớm âm dương cách biệt rồi.”

“…”

Hồ băng lặng ngắt như tờ.

Dường như ngửi thấy mùi sinh mệnh sắp lụi tàn, trong lòng Phùng trưởng lão thoáng dâng lên cảm giác khoái trá.

Thiên phú hơn người thì đã sao?

Tuổi còn trẻ mà tu vi đã vượt xa ông ta thì đã sao?

Cuối cùng vẫn phải bị giam trong nhà lao này, để xích sắt xuyên thấu xương sống, đau đớn chờ đợi sinh mệnh lụi tàn mà thôi.

Hoa gia không thiếu thiên tài, đặc biệt là loại thiên tài đã tận mắt chứng kiến phụ mẫu của mình bị chính gia chủ Hoa gia đích thân chém giết.

Đau khổ lắm đúng không?

Tận mắt nhìn thấy phụ mẫu của mình chết dưới tay người mà mình từng kính trọng, sau đó còn bị lừa gạt rằng muội muội ruột của mình chỉ là vô tình tử vong… Để rồi bây giờ, lại phải một lần nữa tận mắt chứng kiến muội muội bị ép gả đi…

Gọi là thành hôn, nhưng thực chất là bị rút gân lột da để hiến tế.

Bi thương biết nhường nào.

Phùng trưởng lão không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Ông ta hắng giọng rồi nói: “Hoa Bất Tiếu, ta đến đây là để báo cho ngươi một chuyện. Ngày mai, Hoa Linh sẽ lên xe hoa tiến vào Hồng Ti Phưởng. Tuy hơi sớm, nhưng chung quy vẫn là để tránh phát sinh biến cố. Trước khi đi, nàng nhờ ta thay mặt nói lời từ biệt với ngươi.”

Lời vừa dứt, mặt nước vốn tĩnh lặng bỗng dậy sóng, tiếng xích va chạm vang lên lanh lảnh.

Chưa kịp định thần, một khuôn mặt đẫm máu, tràn ngập hận ý bỗng xông vào tầm mắt Phùng trưởng lão. Ngay khi sát ý sắp chạm đến chiếc cổ già nua của ông ta, những sợi xích siết chặt lấy xương sống, kéo thiếu niên trở về, trói chặt hắn lại.

Dây xích cắm sâu vào đốt sống lưng trắng nhợt, kéo căng đến mức phát ra âm thanh răng rắc đầy nặng nề.

Thiếu niên chật vật thảm thương, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn chằm chằm vào ông ta, tiếng gầm đầy đau đớn và phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng.

Phùng trưởng lão bất giác lùi về sau một bước, đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt ông ta lập tức trở nên xấu hổ và tức giận.

Ông ta sao có thể thừa nhận bản thân bị một đứa sắp chết dọa cho hoảng hốt, bèn giơ cao tay, hung hăng vung một cái bạt tai xuống.

Tiếng tát vang dội, giòn tan.

Trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi của Phùng trưởng lão cuối cùng cũng ổn định lại. Ông ta nhìn thiếu niên bị dây xích kéo về chỗ cũ, cười khẩy một tiếng.

“Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng quan trọng gì.”

Phùng trưởng lão xoay người rời khỏi nhà lao dưới nước lạnh lẽo, đắc ý cười nhạt: “Dù sao… không bao lâu nữa, các ngươi lại có thể đoàn tụ rồi.”

[Tác giả có lời muốn nói:]

Phải công nhận, tôi thật sự rất thích mấy tình tiết cẩu huyết.

Ví dụ như cảnh Tiểu Tửu giả làm tân nương của Yêu hoàng, rồi sau đó gặp lại Lâm Thời Chiêu…

Hoặc như câu chuyện xưa về một thiếu niên chính đạo sa đoạ vào ma đạo…

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 87 "

Subscribe
Login
Notify of
guest
guest
0 Comments
Newest
Oldest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
© 2025 Lazy Comics
hi88 ONBET https://leo88vn.vip/ 32WIN Yo88 Nhatvip Uk88 8live GA179 TDTC 8US mu 88 mu88 F8bet https://fb68.market/ https://bags168.com/ U888 Wi88 https://789winpen.com/ Đấu Phá Thương Khung hitclub nohu https://f168.guide/ https://nhacaiuytin.co/ 8xbet nhà cái uy tín net88 leo88 b52 club https://n88net.com/ b52 77bet game Okking BJ88 go88 sunwin https://32win79.top/ 33win Phimsex Keo Nha Cái Trực tiếp bóng đá CakhiaTV bắn cá đổi thưởng https://thenationaltoday.com/ net88 S666 S666 Link Mblive qh88 com nhà cái fm88 https://8xbetme.com/ bet88 MMWIN BET88 new88 xocdia88 vn88 Win79 98win Five88 Xo88 Uk88 bắn cá đổi thưởng MB 66 okwin 8xbet net88 https://77betpro.org/ hb88 b52 E2BET FB88 ee88 https://win79i.org NOHU90 SV368 33 win hb88 77bet https://iwinpro.live/ bk8 vvvwin for88 nohu.racing f168 Bong88 78win s666 Nhà cái uy tín Game bài đổi thưởng Bắn cá đổi thưởng f168 qq88 com Zbet ww88 58win tha bet Xoilac tv Cakhiatv ae888 Thabet kubet Rikvip https://keonhacaivnic.com/ https://f168.name/ 78win.soccer FB68 bj88 bet88 v9bet F168 WW88 nbet kuwin F168 I9BET I9BET W88 8DAY 8DAY ABC8 Kufun https://kingfun.promo/ I9BET https://99ok.gmbh/ qq88 com bj88 HB88 NOHU90 hi88 https://kubet3d.com/ 99ok king88 8kbet KG88 Winbet 888B 8xbet iwin club ww88 okvip https://ae888.webcam/ https://www.newfacespac.com/ https://gatherdata.co/ Bsport https://kubet68.pro/ MB66 Bong88 https://888b.moda/ W88 Socolive Xoilac https://6789betting.com HB88 iwin FB88 Sunwin 789BET https://8kbet.info/ F168 Sv388 Sv388 bk8 PG88 Jun88 LOTO188 999bet hello88 99ok 77bet bong88 hello88 vin777 77bet bong88 hello88 123b bong88 123b 77bet vin777 FM88 NN88 6686 VVVWIN net88 123b hello88 zeestory loppytoon navyteamm lorangeteam tccd rr88 Xoilac TV Socolive Xoilac 8Day Xo88 78wincom.net mu88 mu88 mu88 sv388 789club Sunwin https://nhacaiuytin.surf/ hi88 Nhà cái MB66 okvip rikvip 8xbet 789club 33win 33win 33win 33win 789club s666 hello88 https://7mcn.onl/ 789Bet https://sunwin.nagoya/ hitclub betvisa F168 sumvip bong88 HB88 https://www.ciclac.com.mx/ 8kbet hitclub 23WIN b52club i9BET 789win https://99ok.now/ 99ok https://hb88.gg/ https://net88.onl/ https://iwin.bio/ https://79king.fit/ https://good88.nyc/ typhu88 12bet V9BET i9bet https://bong88.fan/ game bài đổi thưởng 789club fabet thabet 12bet 77bet https://77betvip.net HB88 https://hb88vip.net https://33winvn.me/ 33win jun88 https://jun88pro.me/ https://789club10.life/ 789Club 789Club https://sunwin10.cc/ Sunwin Go88 bk 8 SV368 w88 j88 8kbet

Sign in

Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Lazy Truyện

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Lazy Truyện

wpDiscuz