[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 96

Với khoảng cách gần như thế này, ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Bất kỳ biến đổi nhỏ nào trên khuôn mặt của Diệp Kính Tửu đều không thể không thể thoát khỏi mắt của Lâm Thời Chiêu.
Diệp Kính Tửu hoàn toàn cứng người rồi.
Một tay của Lâm Thời Chiêu vuốt ve hai má cậu, đầu ngón tay lướt qua môi, sắc son đỏ trên môi dính chặt vào đầu ngón tay hắn.
Răng môi của hai người bọn họ gắn bó với nhau như những cặp tình lữ thật sự, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Mọi hành động của họ đều lướt qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng một bầu không khí mờ ám lại đang mạnh mẽ lan ra xung quanh hai người.
Lâm Thời Chiêu cắn nhẹ vào môi của Diệp Kính Tửu, kéo môi cậu với ý khiêu khích rồi lại thả ra.
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Trong giọng nói của Lâm Thời Chiêu lộ ra ý cười, hắn ôm chặt lấy vòng eo thon thả của mỹ nhân đang ở trong ngực mình.
Lâm Thời Chiêu cụp mắt rồi lại ngước lên, trong đôi đôi thú đồng màu vàng lạnh như băng, sâu thăm thẳm và hẹp dài phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của Diệp Kính Tửu.
Giọng điệu của Lâm Thời Chiêu kéo dài, lộ ra sự ngạo mạn và suồng sã: “Không định tiếp đón trẫm à? Tân nương… của trẫm?”
***
Khuôn mặt đẹp trai và u ám trong tầm mắt càng ngày đến gần Diệp Kính Tửu, mãi cho đến khi choán hết tầm nhìn của cậu ——
Diệp Kính Tửu đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lâm Thời Chiêu ra.
Cậu… đang làm gì vậy?
Vừa nãy là cậu bị làm sao thế?
Tại sao đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết để mặc cho Lâm Thời Chiêu muốn làm gì mình thì làm?
“Ngươi…”
Diệp Kính Tửu cố gắng giằng ra khỏi đôi tay đang giam cầm mình, nhưng vừa mới lỏng ra được một chút thì chỉ thấy Lâm Thời Chiêu phát ra một tiếng cười khẽ, cậu lại rơi vào lòng người kia.
Trên người Lâm Thời Chiêu tản ra mùi đàn hương mát lạnh, nhưng khi chạm vào làn da lại thấy nóng bừng. Khi tay hắn vuốt ve hai má Diệp Kính Tửu, cậu sẽ cảm thấy nơi đó nóng như bị bỏng.
Trong tầm mắt, long bào tối màu và váy cưới đỏ tươi đan vào nhau, khăn voan đính đầy châu ngọc và long quan như được kết thành một thể. Chúng thân mật với nhau như vậy là vì vào giờ phút này, chủ nhân của chúng cũng đang nép chặt vào nhau.
Khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Kính Tửu đột nhiên cảm thấy hơi tức giận vì có cảm giác như đang bị làm nhục. Hai tay cậu đè lên bả vai của đối phương, cố gắng tạo ra chút khoảng cách giữa hai người.
“Đến cùng là ngươi muốn làm gì vậy hả? Lâm Thời Chiêu?”
Diệp Kính Tửu nắm chặt y bào của người kia. Cậu hạ giọng, cổ họng bị áp lực hủy hoại: “Ngươi tự ép mình vào con đường chết, ngươi bức bách ta đến mức biến thành cái dáng vẻ này. Ngươi tự nhìn xem ngươi đã làm gì đi?”
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Thời Chiêu bằng ánh mắt dữ tợn.
Cảm xúc trong mắt Lâm Thời Chiêu không hề thay đổi, nhưng luồng không khí chết chóc lúc trước luôn bao quanh hắn đã hoàn toàn biến mất; hắn đã trở nên khỏe mạnh và mạnh mẽ hơn nhiều so với hồi còn ở bên Diệp Kính Tửu.
Thậm chí ý cười trên khóe môi hắn cũng chẳng biến đổi tí nào: “Sự biến hóa duy nhất mà trẫm nhìn thấy tối nay chính là sự xinh đẹp tuyệt trần của ngươi.”
Lâm Thời Chiêu nhìn thẳng vào mắt cậu, Diệp Kính Tửu chẳng thể phát hiện ra bất kỳ cảm xúc gì từ trong mắt hắn.
Rõ ràng hai người bọn họ có tuổi xấp xỉ nhau nhưng khi nói đến lòng dạ thì dù cho có mười Diệp Kính Tửu cũng không thể nào ngăn cản được Lâm Thời Chiêu.
Cái người đang ở trước mặt này chính là kẻ hại cậu bị Liễu Khuê Dao bắt đi, bị làm nhục, phẩm giá làm người bị kẻ khác chà đạp, bị biến thành một vật phẩm, một công cụ mà người khác có thể lấy ra để trao đổi bất kỳ lúc nào.
Chính hắn là kẻ đã mở ra ảo cảnh vô tận này để có thể loại bỏ đại sư huynh và sư tôn của Diệp Kính Tửu, còn có cả… Hoa Bất Tiếu.
Hắn là kẻ đã hại sư huynh và sư tôn của cậu rơi vào hư không, chẳng lưu lại bất kỳ tin tức gì.
Mọi chuyện đều do hắn mà ra…
Tất cả nghiệt duyên, nhân quả đều được tạo nên từ một mệnh lệnh của Lâm Thời Chiêu.
… Cậu vô cùng căm hận hắn.
Lâm Thời Chiêu tùy ý nhấc một lọn tóc của Diệp Kính Tửu lên, quấn nó quanh ngón tay rồi nhẹ nhàng ngửi một cái. Hắn nhướn mày, đánh giá với vẻ phóng khoáng rộng lượng: “Ngươi còn bôi cả dầu thơm nữa cơ à? Mùi hương cũng ổn đấy, nhưng so với loại hương thơm này thì trẫm thích mùi thơm trên cơ thể ngươi khi ngươi động dục hơn.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, nói với vẻ châm chọc: “Bây giờ trong mắt ngươi chỉ còn lại mỗi chuyện làm tình thôi đúng không?”
Lâm Thời Chiêu bỏ lọn tóc của cậu xuống, nét u ám giữa hai hàng lông mày vẫn như thường ngày, long bào màu tối tao nhã xa hoa khiến cho hắn trông càng thêm tuấn tú. Lâm Thời Chiêu có ngũ quan sắc sảo, cho dù làn da tái nhợt nhưng nó lại hoàn hảo đến mức không có bất kỳ một tì vết nào.
Hắn cong môi, mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Kính Tửu, nở một nụ cười nhạt: “Không thì sao?”
“Nếu như ngươi muốn biết mọi chuyện từ chỗ của trẫm thì bây giờ trẫm rất khó để trả lời ngươi.”
Lâm Thời Chiêu chỉ vào đầu mình, nhẹ giọng nói: “Bởi vì nơi này đã bị hỏng mất rồi.”
Ở trong mắt của Lâm Thời Chiêu, vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Kính Tửu vào thời khắc này trông chẳng ngu ngốc chút nào, trái lại, nhìn còn hơi khờ khạo đáng yêu.
Hắn áp sát lại rồi cắn nhẹ vào vành tai trắng như tuyết của mỹ nhân, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt Diệp Kính Tửu: “Tìm ít chuyện vui vẻ để làm đi. Làm cùng với ta.”
***
“Phép thanh lọc máu ngược mà ta thực hiện trên người Lâm Thời Chiêu sẽ khiến thú tính trong người hắn bị kích thích một cách mạnh mẽ. Ý thức nhân loại của hắn hiện giờ cũng không được tỉnh táo lắm, phần lớn đều là hành động theo bản năng thú tính của mình.”
Thẩm Chi từng báo với Diệp Kính Tửu rằng: “Tư tưởng của Lâm Thời Chiêu đã hoàn toàn bị thú hóa, thật sự thì ta cũng không biết hắn muốn làm gì nữa.”
“Nhưng ta có thể khẳng định một điều, Kính Tửu, hắn chắc chắn sẽ chủ động để cho ngươi tiếp cận hắn. Ngươi chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, đợi đến ngày được dự đoán bởi bản đồ sao, đó cũng là ngày mà Lâm Thời Chiêu hoàn thành chuyện tinh lọc huyết mạch. Đến lúc đó, ta sẽ để cho ngươi đâm thủng trái tim của hắn.”
Đây là ý thức không rõ trong lời nói của Thẩm Chi à?
Đúng là dáng vẻ hiện giờ của Lâm Thời Chiêu trông còn đáng đánh hơn hồi trước nhiều.
Diệp Kính Tửu biết mình cần phải im lặng chờ đợi. Cậu biết bây giờ mình phải tiếp cận Lâm Thời Chiêu, sau đó chờ đến ngày được bản đồ sao dự đoán, cậu và Thẩm Chi tiến hành nội ứng ngoại hợp và cùng nhau giết chết hắn.
Cậu không thể kích thích Lâm Thời Chiêu nếu không muốn cái ảo cảnh chết tiệt này xuất hiện bất kỳ biến hóa gì. Cậu còn cần phải cứu đại sư huynh và sư tôn. Chỉ khi giết được Lâm Thời Chiêu thì sư tôn của cậu mới có thể xé toạc hư không, dẫn theo đại sư huynh cùng rời khỏi ảo cảnh.
Đến lúc đó, bọn họ sẽ được đoàn tụ với nhau.
Cậu có thể chờ nhưng cậu không thể làm tình với Lâm Thời Chiêu ở nơi công cộng.
“Bệ hạ muốn làm chuyện vui vẻ cùng với ta ở trong này à?”
Diệp Kính Tửu để mặc cho Lâm Thời Chiêu liếm cắn vành tai mình. Chỗ đó vô cùng nhạy cảm, cậu nín nhịn cảm giác sung sướng khác thường, chỉ hơi cụp mắt xuống.
Hàng mi dài và dày của mỹ nhân đổ bóng xuống mí mắt, thái độ của cậu đột nhiên trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường: “Đại điển còn đang tiến hành, các nghi thức không thể bỏ qua được, hay là chúng ta chuyển sang lúc đêm khuya được không?”
“Đêm khuya ấy hả…”
Hiển nhiên là Lâm Thời Chiêu chẳng hề để tâm đến cái gọi là đại điển này. Hắn tự mình dựng nên ảo cảnh nên đương nhiên là hắn biết rõ tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình đều là giả dối.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì pháp ấn Thời Gian bí ẩn của hoàng gia nên đúng là hắn đã mượn một số mảnh nhỏ linh hồn của cổ nhân…
Nếu Diệp Kính Tửu yêu cầu thì tránh chút hiềm nghi cũng là chuyện không thể không được.
“Thế thì cứ y như ngươi lời nói vậy.”
Môi và răng dính chặt vào nhau, vừa chạm vào đã tách ra.
Trên khóe môi của Lâm Thời Chiêu nhuốm màu son của mỹ nhân, trên y bào cũng nhuốm mùi hoa hồng của mỹ nhân.
Hắn chẳng có gì lưu luyến, cho dù linh hồn của hắn đang điên cuồng khao khát được đè Diệp Kính Tửu xuống người mình, chiếm lấy tất cả mọi thứ của cậu ——
Trên mặt của Lâm Thời Chiêu vẫn là nụ cười nhạt y như cũ.
“Trẫm sẽ nhanh chóng làm cho cái đại điển này chấm dứt.”
——
Lâm Thời Chiêu là người nói lời giữ lời. Hắn thật sự cứ thế mà buông tha cho Diệp Kính Tửu, để cậu đi.
Trước khi rời đi, không hiểu sao trong lòng của Diệp Kính Tửu lại cảm thấy khác thường. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Thời Chiêu.
Yêu hoàng bệ hạ trẻ tuổi tự phụ tùy ý ngồi trên ngai vàng cao quý, bên cạnh là một nữ tỳ xinh đẹp cầm quạt thơm không biết đã ở đó từ khi nào đang lặng lẽ quạt cho hắn. Khuôn mặt của Lâm Thời Chiêu tuấn tú và u ám, trong đôi mắt sâu thẳm và hẹp dài lộ ra ý cười nhạt, chúng đang nhìn thẳng vào người Diệp Kính Tửu.
Ý cười của hắn không hề chạm tới đáy mắt.
Tim của Diệp Kính Tửu đột nhiên đập thình thịch.
Cậu vô thức ngừng thở, đột nhiên nhớ lại tất cả những đau đớn mà Lâm Thời Chiêu đã phải trải qua khi bị ép tiến vào biển ý thức.
Mẫu phi của Lâm Thời Chiêu đã nhiều lần truyền vào đầu cậu bé Lâm Thời Chiêu nhỏ tuổi những nhận thức mé mó và biến dạng rằng dòng máu Yêu tộc đang chảy trong người bé vô cùng bẩn thỉu. Hắn bị giam lỏng trong một căn phòng tăm tối, chỉ có thể nhìn những huynh đệ hoàng tộc của mình vui vẻ đùa giỡn với nhau qua một khung cửa sổ.
Hắn ghen tị và đố kỵ với họ hơn bất kỳ ai.
ánh mắt của Lâm Thời Chiêu khi còn nhỏ trống rỗng như hồ chết nhưng bên trong con người hắn lại bùng cháy ngọn lửa của sự tham vọng. Thế nên chấp niệm mãnh liệt đối với ngai vàng và quyền lực tồn tại trong hắn là điều hiển nhiên.
Lâm Thời Chiêu muốn giành lấy đỉnh cao quyền lực trên thế giới này hơn bất kỳ ai.
Một người đầy tham vọng và xảo quyệt như vậy có thực sự bị đánh bại bởi cái gọi là sự lật đổ của thú hóa, trở thành một hoàng đế ngu ngốc chỉ biết đến tình yêu không?
Diệp Kính Tửu cụp mắt, né tránh ánh mắt của Lâm Thời Chiêu.
Nhưng tầm mắt mãnh liệt luôn nhìn cậu chăm chú chưa bao giờ biến mất.
Chưa từng biến mất.
***
[Tác giả có lời muốn nói:]
Lâm Thời Chiêu: Đầu óc ta đang quay cuồng.
Vẫn là Lâm Thời Chiêu: Đồ lừa đảo.